• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Thượng Quan Tinh Nguyệt 

Sau khi nghe những lời này của Hạ Hàn Băng, dự cảm không lành trong lòng Lâm Nhiệm càng thêm mãnh liệt. 

Người phụ nữ đó đã lập bẫy gì với anh mà có thể tự cười một mình hơn ba tiếng đồng hồ như thế? 

“Khi cô ta cười trước gương có tháo chiếc mặt nạ đen đeo quanh năm ra không?”, Lâm Nhiệm cầm lá thư, tức giận nói: “Chắc là đến giờ các cô vẫn chưa biết diện mạo của vị Nguyên soái này thế nào đúng không”. 

Hiện giờ Lâm Nhiệm không muốn mở bức thư này ra lắm, anh thật sự rất lo người phụ nữ có tác phong làm việc khó dò ấy sẽ lập cho mình một cái bẫy lớn. 

“Anh có thành kiến với Nguyên soái”, Hạ Hàn Băng không hề vì lời nói của Lâm Nhiệm mà cảm thấy không vui, cô ấy nói: “Dù sao Nguyên soái Thượng Quan cũng là trụ cột của quân đội Đại Hạ. Có cô ta hay không có cô ta, tình hình bên ngoài của Đại Hạ sẽ xảy ra hai tình huống khác nhau… Còn về việc cô ta trông như thế nào thực sự không quan trọng lắm”. 

Lâm Nhiệm gật đầu, mặc dù anh không thích một số cách làm của vị Nguyên soái này, nhưng phải thừa nhận rằng Hạ Hàn Băng nói đúng. 

Bởi vì nữ Nguyên soái không chịu đi theo lẽ thường này là cấp Tinh Thần trẻ tuổi nhất trong quân đội Đại Hạ cũng như cả xã hội loài người hiện tại! 

Cô ta tên là… Thượng Quan Tinh Nguyệt! 

… 

“Đúng rồi, thương thế của anh đã đỡ hơn chưa?”, Hạ Hàn Băng lại hỏi. 

Từ đôi mắt nhìn như bình tĩnh của cô ấy rất khó tìm thấy vẻ quan tâm sâu sắc ẩn giấu trong đó. 

“Nguyên Lực chỉ có thể doạ người khác, không thể sử dụng quá lâu”, Lâm Nhiệm nhún vai bất đắc dĩ rồi nói: “Điều này đối với đàn ông thực sự là một chủ đề đáng buồn”. 

Ừm, không thể quá lâu. 

Hạ Hàn Băng cũng không vì sự tự giễu của Lâm Nhiệm mà bật cười, vẻ lo lắng và quan tâm trong mắt cô ấy càng rõ hơn: “Với trình độ y tế hiện tại của quân đội, đúng là họ đã cố gắng hết sức rồi…” 

Năm năm trước, Lâm Nhiệm – lực lượng chiến đấu số một của quân dã chiến phía Bắc bị cao thủ cấp Quốc Bảo của Haider đánh bị thương nặng phải giả chết để trốn thoát. Nhưng dù còn sống thì cũng phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của quân đội một năm ròng rã. 

Khi đó để cứu Lâm Nhiệm, quân đội đã tiêu tốn bốn mươi bảy tấn nước Nguyên Tinh! 

Tuy nhiên, “nguồn sống” dồi dào như vậy cũng vẫn không khôi phục được thực lực của Lâm Nhiệm. 

Cơ thể anh như hố đen vô tận, dường như nhiều Nguyên Lực hơn nữa cũng không thể lấp đầy. 

Bốn mươi bảy tấn nước Nguyên Tinh gần như là lượng dùng cả năm của cả tổ chức quân đội tiền tuyến! 

Nếu là người bình thường thì Nguyên Lực đáng sợ như vậy sợ rằng đã sớm khiến người ta nổ chết rồi! 

Nhưng điều ít người biết là tuy cơ thể đã được “gột rửa” bằng một lượng lớn nước Nguyên Tinh, nhưng thực ra Nguyên Lực trong bao nhiêu nước Nguyên Tinh ấy đều ở hết trong cơ thể Lâm Nhiệm, không hề bị tiêu tan. 

Chí ít thì trong lý thuyết về Nguyên Lực đã biết hiện tại, không ai có thể làm được điều này! Những cao thủ cấp S cũng không thể khiến cơ thể mình chịu đựng được sự gột rửa của năng lượng dồi dào như vậy, chứ đừng nói là giữ lại toàn bộ trong cơ thể! 

Vì vậy hiện giờ Lâm Nhiệm cũng hơi khó hiểu, rốt cuộc thực lực của mình đã ở cấp độ nào. Anh có sức mạnh có thể đánh bại cao thủ cấp A trong một thời gian ngắn, nhưng sức mạnh này không thể kéo dài quá lâu, gặp cao thủ siêu cấp thì sẽ khá nguy hiểm. 

Đương nhiên, trong mắt đại đa số võ giả, cấp A tương đương với đỉnh cao cuộc đời mà họ không thể đạt đến, giết cấp A trong một giây càng là điều không dám nghĩ tới! 

“Không cần lo, tôi có thể cảm nhận được thương thế của mình đang dần hồi phục rồi”, Lâm Nhiệm cười nói. 

“Chỉ có thể mong anh sớm ngày hồi phục, nếu không ngày lập lại bộ đội Tử La Lan sẽ còn xa lắm”, Hạ Hàn Băng nói rồi nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhiệm, từ từ giang hai tay ra: “Tôi sắp xoá bỏ lớp ngăn này rồi, là chiến hữu thân thiết nhất trước đây, gặp lại sau sinh tử có cần ôm một cái không?” 

“Được thôi”, Lâm Nhiệm kéo Hạ Hàn Băng vào lòng, ôm thật chặt… suýt nữa thì bị văng ra. 

Sau đó Lâm Nhiệm nói một câu đầy cảm khái: “Cô không chỉ có thiên phú cấp S đâu”. 

Ừm, anh mới chỉ nói nửa câu đầu, nửa câu sau là… body cũng là chữ S. 

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hàn Băng xuất hiện hai vệt ửng hồng, nhưng vừa khéo được màn đêm che khuất. 

Nếu là người khác quen biết với Hạ Hàn Băng, nhìn thấy cảnh này e là sẽ há hốc mồm kinh ngạc! 

Thượng tá Hạ bình thường lạnh lùng ít cười, sao có thể có vẻ mặt như con gái thế này được? 

Thế nhưng lại có một người đàn ông từng nhìn thấy dáng vẻ e ấp như hoa chớm nở của Hạ Hàn Băng. 

“Tôi phải đưa Hạ Thiên Kỷ đi đây”, Hạ Hàn Băng nhìn thời gian, cụp mắt nhìn ngón chân, nhỏ giọng nói. 

Cô ấy không muốn để Lâm Nhiệm nhìn thấy vẻ lưu luyến không giấu được trong mắt mình. 

Nói xong, không đợi Lâm Nhiệm phản ứng lại, Hạ Hàn Băng đã xoá bỏ lớp ngăn, bóng dáng của hai người lại xuất hiện trong mắt mọi người. 

Thực ra thời gian hai người ở riêng bên nhau khi nãy không tính là dài, nhưng với người nhà họ Trình và nhà họ Bạch ở ngoài thì một giây như một năm! 

Trình Thanh Dương và Hồ Uy Bưu vẫn bị các chiến sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ bao vây, không dám có bất kỳ động thái nào. 

“Chú Hồ, nếu chú liều mạng đưa tôi đi thì chú có làm được không?”, Trình Thanh Dương hỏi, giọng anh ta lúc này đã run rẩy, nỗi sợ hãi trong lòng không ngừng khuếch đại. 

Trước đây, cậu ấm nhà giàu này vẫn luôn ngang ngược lộng hành ở tỉnh Liêu Giang, chưa từng tiếp xúc với quân đội hùng mạnh bao giờ!  

Lần này, những chùm tia Nguyên Lực và uy áp như biển khiến Trình Thanh Dương cuối cùng cũng ý thức được mình đã đá phải một tấm sắt cứng! 

“Tôi không làm được”, Hồ Uy Bưu nói thẳng. 

Ông ta không giải thích cho Trình Thanh Dương vì sao mình không làm được, bởi vì ở trước người có thực lực quá cao, bất kỳ phản kháng nào cũng là vô ích. 

Chưa nói đến việc bản thân mình có thể vượt qua vòng vây của những chiến sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ này hay không, cho dù vượt qua được thì nữ Thượng tá như hòn núi băng kia cũng sẽ cho ông ta một đòn trí mạng! 

Về phần có nên thử đọ sức hay không… Hồ Uy Bưu cảm thấy làm vậy thật ra không có hy vọng lắm, dẫu sao những lực lượng chiến đấu tinh nhuệ của quân đội này cũng không phải người nói lý! 

Trước đó Trình Thanh Dương còn nói nắm đấm của ai cứng hơn thì đạo lý nằm trong tay người đó, bây giờ câu nói này của anh ta đã sắp được thực hiện rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK