• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cú giẫm của Lâm Nhiệm đã khiến bao nhiêu xương cốt đứt đoạn, bàn tay hắn ta cũng trở thành một bãi thịt nát bấy. 

Tống Tử Viện chứng kiến mà thấy tim co quắp lại, hoàn toàn không biết phải làm gì với người thanh niên này. 

"Hạ Hiểu Y sẽ được đưa đến ngay, nhưng… hôm nay anh đả thương nhiều người như vậy, chi nhánh giám sát Bắc An sẽ không tha cho anh”, chị ta nói. 

"Chi nhánh giám sát? Không phải họ nên bỏ tù hạng lưu manh cưỡng đoạt con nhà lành trước sao?", Lâm Nhiệm cất giọng lạnh lùng. 

Tống Tử Viện hít vào một hơi, ép bản thân phải giữ bình tĩnh: “Đúng sai thế nào, cứ chờ họ đến rồi sẽ rõ”. 

Lâm Nhiệm bật ra một tiếng cười khinh miệt: “Được, vậy tôi chờ”. 

Dưới sân khấu, Hàn Hà Duyên ôm ngực nhìn người thanh niên đứng bên trên, thân hình không kiềm được từng đợt run rẩy. 

Người ngoài có lẽ không biết chân tướng, nhưng ông ta thì có! 

Võ giả cấp A đương nhiên rất mạnh nhưng tuyệt đối không thể đạp bay ông ta chỉ với một cước! Đứng trước người này, ông ta hoàn toàn không có lấy nửa phần chiến thắng! 

Sức chiến đấu bộc phát trong nháy mắt đó… tuyệt đối không chỉ đến cấp A! 

Chi nhánh giám sát Bắc An thật sự có thể khống chế một siêu cường giả như vậy sao? 

Hàn Hà Duyên giờ phút này chỉ thấy hối hận đến xanh ruột. Người hành tẩu giang hồ nhiều năm như ông ta đương nhiên biết được cao thủ trẻ tuổi như Lâm Nhiệm sẽ có tiền đồ xán lạn thế nào, bảo quỳ xuống cung phụng còn không kịp, vậy mà nhà họ Tống này lại cứ một hai phải chọc vào, đúng là không ngại sống lâu mà! 

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa, sau đó là một giọng nói chất chứa phẫn nộ vang lên. 

"Kẻ nào dám ngang nhiên hành hung người khác giữa chốn công cộng?" 

Nghe được âm thanh này, Tống Tử Viện và những người khác trong nhà họ Tống chợt cảm thấy yên lòng. 

Bởi vì chủ nhân của nó chính là Giám sát trưởng đương nhiệm của chi nhánh giám sát Bắc An – Tề Dương Cát. 

Phải công nhận gia đình giàu nhất thành phố đúng là có mặt mũi, lễ cưới bị người phá đám thôi mà cũng thỉnh được vị Giám sát trưởng này đến. 

Đại Hạ ngày nay thịnh hành võ phong, thứ hạng của chi nhánh giám sát các thành phố đã nhảy vọt lên tốp đầu của hệ thống quản lý, khiến địa vị của Giám sát trưởng chỉ đứng sau cán bộ hành chính cao cấp nhất. 

Sau đó, một người đàn ông trung niên mang theo quả đầu hói và cái bụng phệ, người mặc trang phục của chi nhánh giám sát xuất hiện trong tầm mắt mọi người. 

Đây chính là Tề Dương Cát, nhân vật sở hữu quyền thế cực lớn ở Bắc An hiện nay. 

Sự có mặt của người tầm cỡ bực này khiến quan khác lễ cưới không kiềm được những tiếng hít hà xuýt xoa. 

Âm thanh ấy rơi vào tai, Tề Dương Cát cười thầm, lộ rõ vẻ thích ý. 

Phía sau gã ta, một đội ngũ chiến sĩ mặc quân phục đen, đeo mặt nạ nối gót tiến vào. 

Từng người đều có một thanh bội kiếm giắt bên hông, tay cầm trường thương, toàn thân toát ra sát ý nồng nặc. 

Sự xuất hiện của họ lại khiến nhiều người hít ngược một hơi lạnh lẽo. 

Bởi vì họ chính là đội giám sát đặc biệt! 

Chi nhánh giám sát phân làm hai đội ngũ chính là đội giám sát an ninh và đội giám sát đặc biệt, trong đó đội trước phụ trách bảo vệ an ninh trật tự ngày thường trong thành phố, còn đội sau là lực lượng tinh nhuệ chỉ được điều động trong thời chiến, tương đương với lính đặc nhiệm của chi nhánh giám sát! 

Chỉ một hôn lễ mà có thể khiến đội giám sát đặc biệt ra quân mặc kệ quy chế, có thể thấy mặt mũi nhà họ Tống lớn đến nhường nào! 

"Giám sát trưởng và đội giám sát đặc biệt đến thì mày chết chắc rồi! Bị bắt vào trong đó không chết cũng mất một lớp da!", Tống Viễn Đông cố nén cơn đau, há miệng phun những lời oán độc về phía Lâm Nhiệm. 

Hoàn toàn quên mất tính mạng mình còn nằm trong tay anh. 

"Này, cậu là kẻ gây sự ở đây à?" Giám sát trưởng Tề Dương Cát nhìn anh, lạnh lùng hỏi: “Có biết hôm nay là ngày cưới của cậu Tống không hả?!" 

Tình trạng thê thảm của Tống Viễn Đông khiến chân mày gã ta giật giật. Đã bao năm rồi chưa từng thấy ai ra tay tàn nhẫn đến vậy! 

Tống Tử Viện đứng bên nhắc nhở: “Giám sát trưởng cẩn thận, ngay cả Hàn đại sư cũng bị tên này đánh bại dễ dàng!" 

Tề Dương Cát nghe đến đây mới nhận ra người đang nằm sõng soài, không ngừng ho ra máu kia chính là Tông sư Bắc An Hàn Hà Duyên! 

"Sao lại thế được? Một thằng ranh vắt mũi chưa sạch sao có thể thắng được Hàn đại sư?", gã khó tin vô cùng. 

Nhưng sự thật lại sừng sững trước mắt. 

Tống Tử Viện thấy Tề Dương Cát không xem chuyện này ra gì bèn nhắc tiếp: “Tất cả là thật, Giám sát trưởng Tề! Hàn đại sư bị người này đánh bại chỉ trong một chiêu! Xin hãy cẩn thận!" 

"Vậy à?", Tề Dương Cát cười nhạt: “Không ngờ Hàn đại sư cũng chỉ là con hổ giấy, nhìn được dùng không được, chỉ chạm nhẹ là rách nhỉ?" 

Hàn Hà Duyên bị những lời này chọc giận đến phát run, mặt già lúc xanh lúc trắng, không nhịn được mà chửi thầm: “Ha ha, để tao xem bọn giám sát đần độn chúng mày có làm được gì siêu cao thủ rất có thể đã đạt đến đỉnh cấp A này không!" 

Lâm Nhiệm cất giọng lạnh lùng với Tề Dương Cát: “Tên Tống Viễn Đông này cưỡng ép con gái nhà lành, làm đủ mọi chuyện xấu, chẳng lẽ chi nhánh giám sát cứ mặc kệ?" 

Tề Dương Cát xòe tay: “Những thứ mi nói, ta căn bản không hề nhìn thấy. Ta chỉ biết cậu Tống là người hiền lành, hay làm từ thiện, là tấm gương sáng cho thanh niên thời nay!" 

Gã ta trợn mắt nói láo mà không hề có chút hổ thẹn, lại nhìn người thanh niên đang giẫm lên tay Tống Viễn Đông: “Còn mi, dám hành hung cậu Tống chắc chắn sẽ phải trả giá đắt! Đội trưởng Lý, anh và đội giám sát đặc biệt lập tức bắt tên này lại cho tôi!" 

Gã ta không hề hỏi đầu đuôi câu chuyện ra sao, không cần biết Tống Viễn Đông đã làm ra chuyện thất đức này, vừa mở miệng đã ra lệnh bắt bỏ Lâm Nhiệm. 

Nhưng lệnh đã hô xong nửa ngày trời, Tề Dương Cát mới phát hiện đội trưởng vừa nhậm chức của đội giám sát đặc biệt – Lý Phóng Minh – lại chẳng hề nhúc nhích dù chỉ một phân. 

Không, nói đúng hơn là anh ta đang nhìn Lâm Nhiệm không chớp mắt, mặt đầy vẻ khó tin, ngón tay còn đang khẽ run. 

Tuy rằng đội trưởng Lý đang mang mặt nạ che kín miệng mũi, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra nội tâm anh ta đang dao động mãnh liệt. 

Giám sát trưởng Tề thấy Lý Phóng Minh đứng bất động thì nhíu mày, nói với chút bất mãn: “Đội trưởng Lý! Anh đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau bắt tên khốn kiếp dám gây rối trật tự Bắc An đi?" 

Choang! 

Một giây sau, bội kiếm của Lý Phóng Minh rời vỏ. 

Ánh sáng lạnh buốt lóe lên khiến vô số khách mời cảm thấy nhói mắt. 

Nhưng điều khiến họ nghẹn họng trân trối nhất là thanh kiếm của vị đội trưởng này không hướng về Lâm Nhiệm, ngược lại đang gác ngang cổ họng Tề Dương Cát!
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK