Hàn Hà Duyên tính tình dữ dằn lại hết sức bao che cho người bên mình, ai dám đụng đến học trò chính là đang tát vào mặt ông ta. Những người dám đối đầu với ông ta trước kia không chết thì cũng đã tàn.
"Kẻ nào dám đả thương học trò ta?", ông ta cất giọng lạnh căm căm từ ngoài cửa phòng tiệc.
Không hổ là Tông sư, từng lời từng chữ đều mang theo áp lực vô biên như muốn đóng băng hết không khí bên trong.
Tống Viễn Đông cắn răng nhịn đau, liếc mắt trừng Lâm Nhiệm: “Có Hàn đại sư là mày tới số rồi!"
"Vậy à?", Lâm Nhiệm vẫn bình chân như vại, bật ra một tiếng cười khẩy, lại đá thẳng vào khớp gối hắn ta: “Quỳ xuống!"
Tống Viễn Đông chỉ có thể làm theo, trong mắt lóe lên vẻ oán độc.
Thấy Lâm Nhiệm xem mình như không khí, giọng Hàn Hà Duyên trở nên âm trầm hẳn đi: “Thực lực cậu cũng xem như không tệ, nhưng thế thì đã sao? Nếu bây giờ quỳ xuống, tự phế một cánh tay, ta cho phép cậu giữ lại cái mạng chó, bằng không thì… đừng hòng toàn mạng rời khỏi Bắc An này!"
Nói đến nửa đoạn sau, âm thanh phát ra từ miệng ông ta bất ngờ nổ tung như sấm dậy, khiến vô số khách mời cảm thấy như sắp thủng màng nhĩ đến nơi.
Tông sư Bắc An đã thể hiện khả năng của mình!
Nhưng không giống như những người khác, Tống Tử Viện không chỉ không lấy lại được bình tĩnh mà còn siết chặt hai bàn tay đã đổ mồ hôi ròng ròng.
"Cô Hai chớ lo, Hàn đại sư chắc chắn có thể giải quyết tên này nhanh chóng”, cấp dưới đứng bên rủ rỉ.
Tống Tử Viện chỉ hỏi: “Đội giám sát đặc biệt chừng nào mới tới?"
"Bên kia không nói rõ, chỉ nói là nhanh thôi”, cấp dưới nhỏ giọng giải thích: “Trong đội vừa có đội trưởng mới, bên ta không quen lắm”.
Giọng Tống Tử Viện càng lạnh hơn: “Đội trưởng là ai không quan trọng, chúng ta quen với Giám sát trưởng là được. Chẳng lẽ đội trưởng còn dám cãi lời Giám sát?"
"Cô Hai nói chí phải", cấp dưới cũng thư giãn không ít: “Nghe nói Giám sát trưởng Tề cũng đến, tên phá đám này xui tận mạng rồi”.
…
"Bọn cường hào ác bá ở Bắc An đã ngang ngược đến mức này rồi à?", nghe xong mấy lời hăm dọa của Hàn Hà Duyên, Lâm Nhiệm chỉ lạnh lùng buông giọng: “Xem ra chi nhánh giám sát nơi này đều là bọn ăn không ngồi rồi nhỉ?"
"Chút chuyện vặt này không cần chi nhánh giám sát ra mặt, một mình Hàn mỗ là có thể giải quyết”, Hàn Hà Duyên nhìn anh không dời mắt: “Người trẻ tuổi, cậu rất giỏi, nhưng chỉ đến thế mà thôi”.
Vừa dứt lời, kình khí quanh người bùng nổ, ông ta hóa thành một quả đạn pháo nã về phía Lâm Nhiệm trên sân khấu.
Một chiêu này mạnh đến nỗi bàn ghế gần đó cũng bị xốc ngược lên.
"Đi chết đi!", Tống Viễn Đông dữ tợn gào lên.
"Anh Nhiệm! Coi chừng!", Hạ Thiên Kỷ cũng lo sợ hô to.
Trừ cô ra, trong căn phòng này không tìm ra được người thứ hai tin rằng Lâm Nhiệm có thể thắng được Hàn Hà Duyên.
Hàn Hà Duyên chưa từng bại trận lấy một lần ở thành phố Bắc An, vì thế nghiễm nhiên trở thành Tông sư võ đạo. Mà Lâm Nhiệm nhìn qua chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu, cho dù có luyện võ từ trong bụng mẹ cũng không thể nào là đối thủ của ông ta.
Nhưng cảnh tượng khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm đã xảy ra.
Hàn Hà Duyên tấn công cực nhanh, nhưng bay ngược về còn nhanh hơn.
Căn bản không ai nhìn ra Lâm Nhiệm đã làm gì mà đánh bay đối thủ của mình đi trong nháy mắt!
Tông sư Bắc An ngã xuống ngoài cửa với một tiếng huỵch nặng nề, hai tay bưng ngực, miệng khạc ra máu.
Ông ta giãy giụa muốn đứng lên, nhưng cựa quậy bao lần vẫn là công cốc.
Nếu quan sát cẩn thận, có thể thấy lồng ngực ông ta đã lõm xuống theo hình dấu giày.
Chỉ với một cú đá mà Lâm Nhiệm lại khiến Hàn Hà Duyên trọng thương đến mức này!
Khiến cho Tông sư Bắc An trở nên không khác gì mảnh giấy trước mắt anh.
Chỉ cần chớp mắt là hạ đo ván!
…
Đứng bên Lâm Nhiệm, Hạ Thiên Kỷ cảm nhận được sự an tâm hơn bất kỳ lúc nào trước kia.
Nhiều năm qua, dung mạo tuyệt sắc không những không mang lại lợi ích mà còn khiến cô bị ức hiếp vô số lần, khiến cô chỉ biết sống trong nơm nớp thận trọng. Nhưng giờ đây Lâm Nhiệm đã trở lại, những ngày tháng khiến cô nhớ lại mà kinh hãi kia cuối cùng cũng đến lúc chấm dứt!
Kết quả của đợt giao thủ khiến quan khách có mặt á khẩu, không thốt lên được lời nào.
Họ cứ tưởng Hàn Hà Duyên sẽ dễ dàng giải quyết người thanh niên phá đám này, nào ngờ mọi chuyện lại nằm ngoài dự đoán.
Tông sư Bắc An thuộc cấp B vậy mà lại bị một cú đá làm cho trọng thương!
Trong mắt người thường, võ giả cấp B đã tương đương với thần tiên trên trời, nhưng chiếu theo đó thì sức mạnh của Lâm Nhiệm đã hoàn toàn vượt ngoài trí tưởng tượng của họ.
Chẳng lẽ là… cấp A?
Bằng này tuổi làm sao có thể đạt đến cấp A?
"Không… Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!", Tống Viễn Đông rít lên với gương mặt bàng hoàng khó tin.
Nếu Hàn Hà Duyên mà cũng bị đánh bại thì còn ai cứu được hắn ta đây?
Lâm Nhiệm hờ hững liếc người đàn ông đang không ngừng ho ra máu tươi trước khi quét nhìn khắp phòng tiệc: “Các người ngồi đó nhìn tên thiếu gia ác độc cưỡng ép người khác cưới mình như xem kịch vui mà không một ai ra tay giúp đỡ. Chính nghĩa tuyệt chủng tại thành phố Bắc An này rồi à?"
Không một khách mời nào có thể trả lời, ai nấy đều câm như hến, khiến căn phòng lặng ngắc như tờ.
Lâm Nhiệm lại nhìn về nơi Tống Tử Viện đang ngồi: “Hạ Hiểu Y đâu? Sao còn chưa đến?"
Làm đối tượng bị ánh mắt rét lạnh căm căm kia chiếu vào, Tống Tử Viện không khỏi run lên.
Chị ta rốt cuộc mới phát giác chút động tác nhỏ của mình đều không qua mắt được Lâm Nhiệm, thậm chí mệnh lệnh mình ra có lẽ đã bị anh nghe hết.
Mà Lâm Nhiệm quả thật cũng nhìn ra Tống Tử Viện mới là người có quyền lên tiếng nhất nhà họ Tống vào lúc này.
Chị ta không thể không đứng dậy, nói: “Việc đã đến nước này, chúng tôi thả Hạ Hiểu Y, anh thả em tôi ra, hai bên giải quyết trong hòa bình được không?"
"Giải quyết trong hòa bình? Chỉ thế thôi?", Lâm Nhiệm cười gằn: “Nếu hôm nay tôi không xuất hiện thì em gái của anh em tôi chẳng phải đã rơi vào móng vuốt của Tống Viễn Đông rồi còn gì? Chuyện thế này mà các người nói cho qua là cho qua?"
Nói đến đây, anh lại nhấc chân giẫm mạnh xuống tay Tống Viễn Đông.
"Á!"
Hắn ta tru lên đến là thảm thiết.