• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30: Một bên hoàn toàn áp đảo!

Một vệ sĩ cấp D đứng trước mặt Lâm Nhiệm đã bay vụt đi trong lúc không có bất kỳ sự đề phòng nào! 

Cơ thể anh ta giống như một viên đạn, bay vụt qua cả sân rồi đâm thẳng vào cổng biệt thự. 

Ầm! 

Hai cánh cửa biệt thự bị hất tung, khói bụi mịt mù. 

Một bên hoàn toàn áp đảo! 

Xung quanh tĩnh lặng như tờ. 

Vài giây sau, cao thủ cấp D ấy thử bò dậy, nhưng tay chân hoàn toàn mất đi sức lực, máu không ngừng trào ra từ miệng anh ta, trông có vẻ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. 

Cú đá nhanh như chớp của Lâm Nhiệm khiến những vệ sĩ còn lại của nhà họ Bạch đứng hình, Bạch Tam Diệp cũng kinh ngạc hãi hùng. 

Ông ta nhìn Lâm Nhiệm, hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai? Có thể một giây giết được cấp D, ở năm tỉnh phía Bắc này chắc chắn cậu không phải người vô danh!” 

Đúng thế, Hàn Hà Duyên có thực lực cấp B đỉnh phong đã trở thành “cấp Tông sư” trong thành phố, được vô số người tôn sùng, địa vị rất cao, mà với thực lực Lâm Nhiệm thể hiện ra lúc này chắc chắn anh cũng nên có danh tiếng xứng tầm mới phải! 

Bạch Chấn Dương vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cậu ta nói: “Anh Tam Diệp, mau đánh tên này tàn phế đi, như vậy tôi cũng được nếm thử tư vị của Hạ Hiểu Y sớm hơn, tôi nóng lòng lắm rồi…” 

“Cậu im miệng cho tôi!”, Bạch Tam Diệp nổi nóng hét lên. 

Bạch Chấn Dương lập tức choáng váng. 

Trong ấn tượng của cậu ta, Bạch Tam Diệp luôn tôn trọng cung kính, đáp ứng mọi yêu cầu của mình, thế nhưng hôm nay gã ta uống nhầm thuốc hay sao mà lại dám quát lên với cậu ta? 

Tuy nhiên khi Bạch Chấn Dương vừa định nổi đoá thì bỗng thấy hơn chục người nhảy ra từ bên ngoài vòng vây. 

Tốc độ của họ cực nhanh, chỉ nhảy lên vài lần đã vững vàng đáp đất. 

Những người này đều mặc chiến phục màu đen, đeo mặt nạ đen, trên cánh tay đều đeo băng tay có viết hai chữ “giám sát”. 

Người đàn ông đi đầu lên tiếng, giọng nói lạnh như sương băng: “Đội giám sát đặc biệt của Bắc An tới đây thi hành nhiệm vụ! Ai cản đường, giết!” 

Anh ta nói xong, trường đao trong tay đã ra khỏi vỏ. 

Vụt! Vụt! Vụt! 

Hơn chục thành viên trong đội đều rút trường đao ra, Nguyên Lực dâng lên khiến xung quanh trở nên cực kỳ ngột ngạt, áp bức. 

Nơi đây lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc! 

Không nghi ngờ gì, người tới chính là Lý Phóng Minh! 

Sau khi tình cờ gặp Lâm Nhiệm lúc trước, Lý Phóng Minh nhận ra mình không thể có liên quan quá mật thiết với Lâm Nhiệm, vẫn chưa tới lúc tiết lộ thân phận của anh. Vì thế anh ta bắt đầu chú ý đến động tĩnh của Lâm Nhiệm và chị em nhà họ Hạ, muốn giúp anh giảm bớt rắc rối. 

Dù sao Lý Phóng Minh đã rút lui khỏi quân đội từ bốn năm trước với thân phận Thượng uý tiền tuyến biên giới phía Bắc, mà Lâm Nhiệm trẻ tuổi này đã từng là người hướng dẫn anh ta lúc đầu. 

Trong tang lễ ở biên giới phía Bắc chấn động cả nước ấy, Lý Phóng Minh đã đứng trong hàng ngũ truy điệu, tận mắt nhìn bộ xương trung thành bị chôn vùi trong núi tuyết. 

Nhìn thấy đội giám sát đặc biệt của Bắc An tới, nét mặt Bạch Tam Diệp trở nên vô cùng u ám. 

Ít nhất, ở một góc độ nào đó, đội giám sát đặc biệt cũng nói lên thái độ của quan chức Bắc An. 

Có cơ quan bảo an can thiệp, hôm nay còn có thể có được ba người đẹp đối diện nữa không đây? 

“Bỏ vũ khí xuống, lập tức rời khỏi đây!”, Lý Phóng Minh hét lên với các vệ sĩ bao vây xung quanh Lâm Nhiệm. 

Tuy nhiên bọn họ chỉ nhìn Bạch Tam Diệp, không hề có ý định rời đi. 

“Chúng tôi đến từ tỉnh lỵ Ninh Châu, hình như đội giám sát của Bắc An không quản được chúng tôi mà nhỉ?”, Bạch Chấn Dương cười khúc khích: “Nhà họ Bạch ở Ninh Châu của tôi từ khi nào lại sợ đội giám sát của Bắc An thế?” 

Nói xong cậu ta quay đầu nói với đám vệ sĩ: “Đứng yên cho tôi, nếu ai dám sợ thì tôi lập tức đuổi kẻ đó khỏi nhà họ Bạch!” 

Thấy vậy, nét mặt Lý Phóng Minh trầm xuống, anh ta lạnh lùng hừ một tiếng. 

Vút! 

Ánh sáng từ trường đao loé lên, máu tươi bắn ra từ người một vệ sĩ. 

Một cánh tay của vệ sĩ đó lập tức bị chém rụng, hắn hét lên thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống đất. 

Lý Phóng Minh lạnh lùng nói: “Coi lời tôi nói như gió thổi qua tai à? Tôi nói lại lần nữa, bỏ vũ khí xuống!” 

Cực kỳ khí phách! 

“Bỏ vũ khí xuống!”, những thành viên còn lại của đội giám sát đồng thanh hét lên, âm vang rung trời. 

Thấy vậy, sắc mặt Bạch Chấn Dương trắng bệch. 

Cậu ta không ngờ mình đã nói danh hiệu nhà họ Bạch ra rồi mà đối phương vẫn không sợ! Thậm chí còn trở nên hung hãn hơn, khiến thuộc hạ của cậu ta bị thương nặng! 

Bạch Tam Diệp cũng không ngờ đội giám sát Bắc An lại cường thế đến vậy, gã ta hừ lạnh: “Các vị, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Nhà họ Bạch ở Ninh Châu chúng tôi trước nay luôn có quan hệ rất tốt với tổng bộ giám sát, vậy nên tôi mong các vị hãy giữ bình tĩnh…” 

“Ông nhắc đến tổng bộ giám sát của tỉnh để uy hiếp tôi đấy à?”, Lý Phóng Minh thờ ơ nói: “Tiếc là tôi chưa bao giờ để ý đến những điều này, tôi chỉ biết các ông đang cản trở chúng tôi thi hành nhiệm vụ. Từ lúc tôi bảo các ông bỏ vũ khí xuống đến giờ đã ba phút trôi qua rồi”. 

Trước đây Lý Phóng Minh ở tiền tuyến biên giới phía Bắc tắm máu giết địch, không biết có bao nhiêu vong hồn đã chết dưới đao của anh ta, cho dù người đàn ông ý chí kiên cường, giàu lòng hy sinh này đã xuất ngũ thì cũng không hề coi những cấp trên trong giới chính trị ra gì! 

Nói xong Lý Phóng Minh lạnh lùng quát: “Hành động cho tôi! Kẻ nào ngoan cố chống cự, giết hết không tha!” 

 Giây tiếp theo, ánh sáng trắng chói mắt loé lên từ đao xuất hiện dưới bầu trời đêm. 

Cùng với ánh sáng của lưỡi đao còn có cả máu bắn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK