Cô cũng có gọi hỏi thăm Thanh Thanh từ anh hai mình, thấy không sao nên cô cũng đỡ lo.
Lục Nghiên Trung hôm nay không đến công ty, nên họp online. Cố Hân chán nãn ngồi ở trên giường chơi game nhưng chơi cũng hoài chán, nên cô đi ra phòng khách kiếm anh.
"Anh ơi". Cố Hân gọi anh. "Anh họp xong chưa, em chán quá".
Lục Nghiên Trung đang nghe giám đốc phòng kinh doanh báo cáo thì ngẩng đầu nên nhìn cô ấy, giám đốc cũng ngừng báo cáo lại.
Tổng giám đốc của họ có bạn gái à???
Sao giọng nghe ngọt ngào thế.
"Xong rồi!".
"....". Mọi người ở phòng họp nhìn đồng hồ xem mới họp có được ba mươi phút mà??? Đã có xong khi nào đâu chứ.
"Tan họp đi. Gửi báo cáo qua mail cho tôi". Rồi anh kết khúc cuộc họp, vẫy tay gọi Cố Hân lại.
"Em muốn đi đâu chơi không". Anh bế cô ngồi lên đùi anh. Tay anh xoa xoa eo cô.
Cố Hân lắc đầu, tựa vào ngực anh.
Chỉ là cô buồn chán thôi, nên mới tìm anh, nhìn Cố Hân ngồi trên đùi anh, Lục Nghiên Trung hôn lên môi cô.
Anh lại muốn rồi.
"Đừng....". Cố Hân hơi đẩy anh ra. Lục Nghiên Trung liền bế cô ngồi lên bàn làm việc ở phòng khách.
Mới trải qua ân ái nên Lục Nghiên Trung có chút ham muốn khác thường, anh say mê Cố Hân, mê đắm thân thể của cô. Quyến luyến không rời.
Mặc dù đêm qua đã lần rất nhiều lần nhưng Lục Nghiên Trung vẫn một lòng ham muốn cô.
Anh hôn khắp người Cố Hân, tay anh sờ vào nơi kín đáo đó qua lớp quần.
Cố Hân thì chìm đắm trong nụ hôn như vũ bão do anh mang lại. Tê dại, khoái cảm làm tăng lên dục vọng của cô.
Nhưng tưởng chừng như anh sẽ làm cô thật, vào lúc đó anh lại có điện thoại.
Anh vốn định không nghe nhưng lại reo mãi, cuối cùng Cố Hân lại đẩy anh ra.
Đưa điện thoại cho anh, bị làm phiền nên tâm trạng của Lục Nghiên Trung có chút không vui và bực dọc.
"Alo". Bàn tay anh vẫn sờ nắn ngực Cố Hân.
"Anh đang làm gì thế chúng ta gặp mặt nhau được không, em có chuyện cần bàn với anh về hợp đồng sắp ký với công ty anh." Khanh Từ nói.
Cố Hân nghe giọng quen quen, hơi nghiêng người để nghe xem nói gì, Lục Nghiên Trung thấy thế thì mở loa lên cho cô nghe, rồi nhéo mũi một cái.
Hừ! Cô ấy biết ngay là con gái tìm mà! Là bà Khanh Từ đó, đã chia tay rồi tại sao hết lần này đến lần khác lại tìm anh thế này cơ chứ.
Cố Hân không vui đâu.
Lục Nghiên Trung liền từ chối. "Xin lỗi chuyện hợp đồng em có thể bàn với trợ lý Phạm, còn anh hiện tại không ở trong nước". Lục Nghiên Trung nói. "Hiện tại anh đang bận vậy nhé".
Rồi không đợi Khanh Từ phản ứng anh đã tắt máy. "Tiếp tục nhé". Lục Nghiên Trung áp sát vào người Cố Hân hơi cọ cọ vào người cô.
Nơi đó của anh đã có phản ứng từ khi Cố Hân bước vào, vốn định sẽ làm một hai hiệp nhưng cuối cùng lại bị phá đám, nên anh sẽ bù lại cho cô sau. Nhưng Cố Hân lại tránh anh.
"Sao thế em".
"Cô ấy là ai? Tại sao lại gọi anh thân thiết như thế, không phải chia tay rồi hay sao". Bạn gái cũ tìm đến có ai mà vui đâu, đã vậy mối quan hệ của còn chưa công khai nữa.
Cố Hân tự thấy mình không bằng Khanh Từ, cho nên có chút không vui, bây giờ gọi đến cho anh được nhiều khi nữa đêm cô ta gọi đến ban đêm nhờ anh giúp đỡ thì sao.
Tình cũ không rủ cũng đến, cho nên Cố Hân có chút lo sợ. Sợ mình không tranh lại với Khanh Từ.
"Với anh, cái gì quá khứ đã là quá khứ, hiện tại của anh chỉ có em". Lục Nghiên Trung ôm lấy Cố Hân. "Nếu em không thích sau này cô ta gọi đến anh sẽ không nghe nữa nhé. Bé cưng".
"Không cần đâu ạ". Cố Hân dù sao cũng là người hiểu lý lẽ, họ có mối quan hệ hợp tác làm ăn với nhau.
Lục Nghiên Trung giúp cô mặc lại quần áo, anh cũng không làm tiếp tục việc dang dở. Cố Hân không vui khi bạn gái cũ anh tìm đến, nếu anh vẫn ngoan cố làm thì cô sẽ không vui.
Anh đưa Cố Hân đi ăn trưa.
"Anh và cô ta có gì với nhau chưa ạ". Cố Hân hỏi.
Cố Hân vốn không định hỏi đâu, dù sao anh cũng lớn thế này rồi dục vọng đàn ông ai mà không có, cho nên có đi chăng nữa cũng không sao.
Lục Nghiên Trung cười. "Anh chỉ làm với một mình em".
Cố Hân đỏ cả mặt.
Cái anh này!
Lục Nghiên Trung thật sự vào thời sinh viên đúng là có quen với Khanh Từ nhưng khi đó anh đang bận khởi nghiệp nên anh không dành thời gian cho Khanh Từ nhiều.
Mặc dù có đôi lúc Khanh Từ cũng có ý nhưng anh lại từ chối. Anh biết nếu phát sinh quan hệ với nhau, thì hai người họ sẽ bước sang một trang mới.
Cho nên anh mới không động vào Khanh Từ khi yêu nhau.
Anh cảm thấy nếu đã yêu nhau thì không nhất thiết phải có tình dục. Cho nên vào thời tuổi trẻ thanh niên trai tráng, anh chưa từng mong muốn thể xác của Khanh Từ.
Khi chia tay anh cũng lao đầu vào công ty mới của mình, cho nên có thể nói Khanh Từ là mối tình đầu thời sinh viên của anh nhưng người làm cho anh say đắm chỉ có mình Cố Hân mà thôi.
"Anh với cô ta chưa từng làm, đừng nghĩ lung tung nữa Hân Hân à". Lục Nghiên Trung nắm lấy tay cô hôn một cái.
"Có đâu". Cố Hân vẫn cố cãi, Lục Nghiên Trung thấy đôi môi quyến rũ của cô trề ra, nếu đây là ở nhà thì anh đã vồ lấy nó mà hôn lấy hôn để.
Hôn đến khi nào cô xụi lơ trong lòng anh thì khi đó anh mới tha cho cô, thậm chí còn đại chiến ba trăm hiệp với cô nữa.
Ghen tuông vớ vẩn, nhưng mà anh lại thích đều đó, cô ghen chứng tỏ trong lòng cô có anh.
Vào nhà hàng anh gọi một phòng bao, lúc nhân viên không có ở đó anh bế cô ngồi lên đùi anh mà hôn.
Lưỡi anh thăm dò trong khoang miệng cô, Cố Hân bị anh hôn đến hít thở không thông, vội vỗ vỗ vai anh vài cái. Thì anh cũng buông cô ra. Nhưng lại lần mò vào ngực áo cô.
Anh cởi khoá kéo phía sau lưng cô ra, hơi kéo váy xuống làm lộ ra áo lót màu hồng phấn đáng yêu.
"Đừng....nhân viên sẽ vào". Cố Hân vẫn còn lý trí, họ không thể nào làm ở đây được, nếu nhân viên phục vụ mà vào thì ngại lắm.
"Đừng sợ....không có lệnh của anh không ai dám vào". Lục Nghiên Trung đã rất thèm muốn Cố Hân, lúc ở nhà anh đã muốn làm. Giờ phút này anh không thể kiềm chế được.
Anh muốn cô đến điên, đến nổ tung. Nơi đó đã thức tỉnh căng cứng đau nhức. "Anh khó chịu quá". Lục Nghiên Trung hôn lên vành tai của Cố Hân. "Một lần nha Hân Hân được không em".
Thấy giọng anh hơi khàn, và nơi đó được Cố Hân ngồi lên nơi cô ấy cảm nhận được hơi cộm cộm, nhưng Cố Hân đảo mắt một vòng. Làm ở đây sao.
Bọn họ chỉ làm ở nhà anh thôi, khách sạn. Nhưng mà Cố Hân thấy có camera. "Có camera ".
Lục Nghiên Trung không nói gì, chỉ cười rồi lấy điện thoại gọi cho quản lý tắt camera đi và không có lệnh của anh thì không được ai vào.
Anh được cô đồng ý nên không còn chút do dự, đặt cô nằm lên bàn tròn và anh bắt đầu cởi quần áo của cả hai.
Cố Hân vòng chân mình ôm lấy hông anh, hai tay cô ôm lấy cổ anh, cùng anh chìm vào cuộc hoan ái đầy mê loạn này.
Cố Hân sợ nhân viên nghe được bọn họ làm chuyện xấu cho nên cô cố gắng kiềm lại tiếng kêu rên của mình. Đôi tay của cô che miệng mình lại, nhưng vẫn còn nức nở.
Vì Lục Nghiên Trung ra vào rất mạnh mẽ. Anh bắt lấy tay cô để lên đầu. Từng cú thúc hông đầy mạnh mẽ.
"Rên lên đi em". Anh lại đi vào rồi rút ra.
"Ưm...aaaa". Cố Hân ưỡn người mình lên rồi cùng anh ra vào.
......
Đến khi anh bắn ra thì cô đã xụi lơ đi, anh bế cô vào phòng tắm riêng ở đó rồi mở vòi sen xả nước lau người cho cô.
Khi hai người họ bước ra thì khăn trải bàn đã nhào nhĩ đi rồi, Cố Hân chỉ muốn chui đầu mình xuống đất mà thôi. Cô lại bị sắc đẹp của anh làm hại rồi, sao cô có thể đồng ý làm cùng anh ở đây cơ chứ.
Lục Nghiên Trung xoa eo cô rồi ấn chuông, hai ba phút sau thì nhân viên đem thức ăn lên liền.
Đều là người trưởng thành, Lục Nghiên Trung lại là ông chủ ở đây cho nên các nhân viên luôn biết nhìn sắc mặt của chủ mình.
Thấy khăn trải bàn đã nhào nhĩ cho nên không nói gì liền thay khăn khác rồi đưa món ăn lên.
Khi đó Cố Hân không dám nhìn họ, chỉ ép sát mặt vào ngực anh mà thôi. Ngại quá đi thôi. Không biết họ có nghe tiếng cô rên rĩ không nữa.
Đợi nhân viên đi ra rồi, Lục Nghiên Trung cũng đút đồ ăn cho cô. "Đừng ngại. Không ai nghe được chúng ta làm gì đâu ". Làm sao anh có thể để cho họ nghe giọng rên rĩ mê người của Cố Hân được chứ.
Nếu bản thân anh biết đây không phải là thời điểm thích hợp thì có lẽ đã đè cô ra mà làm nữa. Thôi một lần cũng không sao, về nhà họ lại làm tiếp.
Cố Hân liếc anh một cái rồi tập trung mà ăn.
- -----
Khi họ ăn xong đã hơn hai tiếng sau, khi ra khỏi phòng cô lại muốn đi toilet nên nói với anh một chút, Lục Nghiên Trung đợi cô ấy ở sảnh ra.
Nhưng khi đi giải quyết xong thì lại gặp Khanh Từ ở đây. Khanh Từ đã vô tình gặp họ bước ra từ một phòng bao, cô ta bị Lục Nghiên Trung từ chối còn cho vào danh sách đen nữa. Nên có chút không vui.
Nên mới đứng ở đây đợi Cố Hân bước ra.
Đúng là xui tận mạng mà... Cố Hân rửa tay lại thầm mắng Khanh Từ. Đi đâu cũng gặp.
"Đừng nghĩ bản thân mình có được thì lên mặt với người khác, có khi trèo cao lại té đau". Khanh Từ liếc Cố Hân mà nói.
Cố Hân lại im lặng. Trèo cao? Không hề nha. Giữa cô và Lục Nghiên Trung có thể xem là môn đăng hộ đối với nhau mà.
"Với thân hình này của cô mà cũng nghĩ mình sẽ quyến rũ được Nghiên Trung sao". Khanh Từ tắt nước mà nói.
"Nếu cô quyến rũ được thì khi hai người còn là sinh viên thì có làm với nhau không". Cố Hân hỏi.
"....". Khanh Từ không ngờ Cố Hân lại dám nói những lời như thế nên có chút kinh ngạc. "Cô....".
"Xem ra hai người chưa làm thật rồi, Trung Trung nhà tôi lại không gạt tôi. Chị dâng hiến cho anh ấy nhưng lại không thành công, ở đây lên mặt với anh".
Trung Trung! Cái xưng hô quái đảng gì vậy. Khanh Từ nhìn Cố Hân từ trên xuống dưới. Cô gái này ngực lại không có xem ra chỉ có 34 mà thôi, Khanh Từ hơi ưỡn ngực mình ra, cô ta là size 38. Số đo gần như hoàn hảo.
Cố Hân cũng không ngại. "Với lại, kỹ thuật của Trung Trung tốt vô cùng, cho nên nhiều lúc tôi rất thoải mái, không biết chị có được người khác làm chưa".
"....". Khanh Từ im lại. Không ngờ Cố Hân lại mặt dày đến như thế.
"Cho nên nếu Trung Trung mà có bỏ tôi, thì cũng do tôi bỏ anh ấy mà thôi." Rồi Cố Hân hất mặt mà đi ra.
Không ngờ lại thấy Lục Nghiên Trung đứng đó hút thuốc ánh mắt thâm sâu nhìn cô.
"....". Cố Hân! Không lẽ anh đã nghe hết rồi à.
"Đi thôi em". Lục Nghiên Trung dập tắt thuốc rồi ôm lấy eo cô mà đi về.
Xem ra anh chưa nghe rồi, Cố Hân thầm thở một hơi dài.
Khanh Từ bước ra thì thấy họ thân mật như thế thì điên tiết lên. Móng tay cũng cắm sâu vào trong lòng bàn tay.