“Ồ…vậy anh muốn đối phó với cô ta hả”.
“Đúng vậy. Lạc Nhân sợ mất đi nhất vị trí nhà họ Lạc, vậy thì anh sẽ cho nó mất luôn”. Vì cô đã động đến An An.
“Anh cẩn thận là được ạ”. Cô dựa vào ngực anh. “Bé con vẫn chưa ra đời, anh phải được bình an”.
“Được. Anh hứa với em”. Cô là sinh mạng của anh, cho nên sẽ không để cô có mệnh hệ nào được.
Anh còn nợ cô một hôn lễ, một buổi cầu hôn lãng mạn. Tuy đã có con với nhau, anh cũng không để cô chịu thiệt.
Nghi An chưa từng nhắc đến, nhưng không có người con gái nào không muốn được lãng mạn cả.
Ngồi cạnh anh một lúc thì Nghi An buồn ngủ, phụ nữ mang thai rất hay muốn ngủ, Từ Khiêm đưa cô về phòng xong rồi mới đi làm việc tiếp. truyện ngôn tình
Anh chuẩn bị một số thông tin cùng với hình ảnh của hai người kia gửi đến cho Lạc phu nhân cùng với Lạc Nhân.
Nếu đã muốn chơi thì anh sẵn sàng chơi đến cùng với họ.
Thử xem ai ngã trước đây.
- ---------
Ông Lạc không ngờ lại nhận được một số hình ảnh của nhân tình cùng với con trai của mình. Ông không biết ai gửi đến và có mục đích gì, nên vô cùng lo lắng và bất an.
Chuyện ông có bồ nhí tuyệt đối không để Lạc Nhân biết được, nó lại gây chuyện thêm.
Trong khi ông ta đau đầu không biết tính sao thì Từ Khiêm ở bên đây lại vô cùng thoải mái đến tìm Minh Hoàng Lễ để thoả thiệp làm ăn với nhau.
Đều là hai người đàn ông bằng tuổi nhau, nhưng Từ Khiêm biết Minh Hoàng Lễ còn mạnh hơn bề ngoài rất nhiều.
Khi anh chuẩn bị ra về thì sực nhớ lại. “Ừm…thì chuyện anh theo đuổi vợ mình…có cách gì vậy”. Từ Khiêm hỏi?
Hả? Minh Hoàng Lễ nhìn Từ Khiêm, sau đó lại nhìn về phía hồ nước nơi bé con đang đọc sách. Môi anh khẽ nhếch lên. “Không nói được”. Khi đó anh không được quang minh chính đại cho lắm, lợi dụng việc bé con mất trí nhớ nói ra thì sao ổn được.
“…”. Từ Khiêm khinh bỉ anh một tiếng. "Anh cầu hôn bằng cách gì vậy, thêm 30% Lạc thị nhé ". Nói thật là trong bốn anh em thì ai cũng ế như nhau? Nên anh biết tính sao nên sẵn dịp này đến tìm Minh Hoàng Lễ một thể luôn.
“Tôi muốn tất cả của Lạc thị thì được. Lạc Duy từng có ý không đúng với vợ tôi”. Anh nói. Sau đó thì lại tính toán, anh phải kiếm tiền nuôi vợ mình nữa, mấy hôn nay bé con mua đồ nhiều lắm. Anh sợ mình không đủ tiền mất thôi. Cô vợ nhỏ của anh dạo này tiêu tiền lung tung, anh sợ mình sẽ nghèo rồi không lo được. Nên được dịp thì kiếm thêm nuôi vợ. Anh đúng là người lo xa cho vợ mình mà!
“…”. Từ Khiêm lại mắng anh là đồ vô sỉ? Đúng là gian thương, anh cũng cho rằng mình ghê lắm rồi, nhưng khi gặp Minh Hoàng Lễ đây thì không là nghĩa gì cả.
“Hết cách rồi, phải kiếm tiền nuôi vợ, vợ tôi đang tuổi ăn tuổi lớn, lại đi học, còn mê chơi, thích mua sắm nên tôi phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều mới lo được”. Minh Hoàng Lễ nói ra bằng giọng cưng chiều hết mực. Như thể anh không hiểu được đâu, cho nên nếu muốn biết thì bàn giao thôi.
“…”. Từ Khiêm im lặng, anh tự hỏi? Minh thị ở phía nam này được xem là một tài phiệt rồi, tài sản của họ có khắp nơi trong và ngoài nước, có tiêu cả đời …à không tiêu tám mươi năm nữa cũng không hết được?
Số tiền ít ỏi của Lạc thị không bằng một góc một ngày Minh thị làm ra hay chỉ cần Minh Hoàng Lễ đặt bút ký hợp đồng thì một núi tiền sẽ có thôi mà.
Đúng là gian thương mà!
Biết bản thân anh không có kinh nghiệm, cho nên Từ Khiêm gật đầu. Minh Hoàng Lễ nhướng mày. “Tôi cầu hôn bằng du thuyền Camrbi thêm một buổi tối lãng mạn và một bó hoa oải hương. Vợ tôi không thích hoa hồng, nên thay bằng hoa đó. Nể tình anh có lòng tôi cũng tặng anh một thứ”. Anh nhìn sang Thanh Phong, hiểu được ý của lão đại nhà mình, nên anh ta quay người đi ngay, hơn hai phút sau thì trên tay Thanh Phong cầm ra một chiếc hộp gỗ.
“Kinh nghiệm của tôi. Sách tập hai và ba”. Minh Hoàng Lễ nói.
“Được. Xem ra chuyện này cũng đáng giá”. Từ Khiêm nhận lấy, rồi cũng chào tạm biệt rồi rời đi. “Tạm biệt”.
“Không tiễn anh, Thang Phong thay tôi đưa anh ra cổng”. Minh Hoàng Lễ nói.
“Mời anh Từ”. Thanh Phong bước đến.
Từ Khiêm cầm sách trên tay hài lòng theo Thanh Phong ra về. Sau đó Minh Hoàng Lễ đi về phía vợ mình, những tấm mành được bay phất phới theo làn gió, khung cảnh thật yên bình và hữu tình.
Hôm đó bọn họ đã thoả thuận với nhau, Lạc thị sẽ đưa lại cho Minh Hoàng Lễ và xử lý Lạc Duy.
Còn Từ Khiêm thì muốn đích thân giải quyết chuyện của Lạc Nhân, cô ta đã dám cho người bắt cóc vợ con anh, thù này Từ Khiêm nhất định sẽ đòi lại.
- -----------
Từ Khiêm đã đi ra ngoài từ sớm cho nên khi Nghi An dậy thì bên cạnh đã không có anh.
Đêm qua anh cũng có nói với cô rồi.
Vì trong thời kỳ đang mang thai đầu, lại còn chưa đủ tháng. Mới hôm trước còn bị động thai cho nên Từ Khiêm chỉ muốn cô ở nhà nghĩ ngơi mà thôi.
Tết đã qua được mấy hôm, cũng là khi cô bị bắt cóc cho nên không có không khí tết chút nào.
Dù sao cũng là chuyện vui, cho nên ba mẹ Lục muốn Nghi An và ba Lãnh về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên.
Nghi An vốn muốn từ chối nhưng Thanh Thanh lại tấn công từ phía ba Lãnh, cuối cùng ông đã đồng ý, nên Nghi An cũng không nói gì. Đi đến đó với ông.
Cố Minh phụ trách đón Nghi An và ba Lãnh đi, bên cạnh anh không thể thiếu Thanh Thanh được.
Từ Khiêm sau khi làm việc xong thì đến sao.
Nghi An muốn mọi chuyện khi Từ Khiêm giải quyết xong thì sẽ về quê của ba Lãnh một chuyến. Ông rất vui, nơi đó về cho Nghi An dưỡng thai cũng tốt.
Khi Cố Minh về đến Lục gia thì Trần Cảnh Hoài và Hoàng Giản Ái cũng mới vừa đến. Ba cô con gái nắm tay nhau đi vào nhà trước.
Ba người đàn ông thì đi theo sao.
“Cậu ăn uống được không”. Giản Ái hỏi Nghi An, trên tay cô ấy cầm theo một hủ xoài dẻo.
"Tớ ăn bình thường ". Nghi An đâu có kén ăn đâu.
Giản Ái gật đầu, cũng nói vài chuyện mang thai cho Nghi An nghe, giống như cô ấy đã từng sinh vài đứa rồi. Thanh Thanh đi ở giữa mà nghe ngại đỏ cả mặt. Tuy cô ấy và Cố Minh đã từng ân ái với nhau, nhưng cũng đã nói thẳng là học xong mới mang thai.
Cố Minh đồng ý, cho nên nhiều lúc quan hệ anh luôn không quên đeo bao, mới hôm qua anh đã cùng cô đi làm tiểu phẫu buộc ga rô lại. Đợi sau này Thanh Thanh muốn mang thai thì làm lại cũng không sao, và nếu cô không muốn có thai cũng tốt.
“Đến rồi à”. Mẹ Lục vui vẻ chạy ra. “Cơm sắp chín rồi”.
Ba người họ gật đầu, khi vào trong nhà thì không thấy Cố Hân đâu cả? Hỏi ra thì mẹ Lục nói Lục Nghiên Trung đưa Cố Hân lên phòng chơi rồi.
Nghi An biết thân phận đã khác, tuy ba mẹ Lục vẫn để phòng lại cho Nghi An nhưng cô ấy cũng không muốn phiền.
“Đi lên phòng của cậu xem đi”. Thanh Thanh nói. “Tớ ở ngay bên cạnh cậu”.
“Không cần phiền vậy đâu”. Nghi An từ chối. “Thật ra thì phòng cũng rất đơn giản thôi”. Sợ Thanh Thanh hiểu lầm mình, Nghi An nói thêm.
“Tớ cũng muốn lên xem thử”. Giản Ái cười nói.
Sao đó thì nháy mắt với Thanh Thanh, cả hai kéo Nghi An đi lên lầu.
…
Phòng của Nghi An ở phía đông tầng một, khi lên đến phòng thì cô ấy mở cửa bước vào.
Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn không có gì thay đổi, cũng được lau dọn sạch sẽ.
Phòng của Nghi An rất đơn giản, thuộc tông màu xanh nhạt, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một bàn học để vài quyển sách cùng với một tủ quần áo.
Nhà họ Lục vốn có phòng quần áo riêng của mỗi người và một phòng làm việc.
“Mẹ nói cậu có thể về bất cứ lúc nào, Nghi An à đây vẫn là nhà của cậu cũng như nhà ở thành phố B kia cũng có chổ của tớ vậy”. Thanh Thanh nói.
Cô ấy cũng sẽ chăm sóc ba Lãnh thật tốt vì ông nuôi cô khôn lớn bao nhiêu năm.
“Ừm”. Nghi An mỉm cười. Nơi này cô ấy không ở lâu lắm, nhưng họ Lục rất tốt với Nghi An.
“Nơi này…”. Thanh Thanh sờ bụng Nghi An. “Rất nhanh sẽ lớn lên, hai người các cậu phải bình an đó”. Bước vào phòng sinh chính là cửa tử, đã bước một chân vào quỷ môn quan.
Thanh Thanh tuy chưa trải qua chuyện đó, nhưng khi thấy mẹ Lục ngày ngày đi chùa cầu nguyện cho Nghi An sinh nở an toàn.
“Cảnh Hoài chăm tớ rất chu đáo”.
“Từ Khiêm cũng vậy, đừng lo”.
Ngồi nói chuyện một lúc rồi cả ba đi xuống dưới nhà, đúng lúc gặp Cố Hân và Lục Nghiên Trung bước ra.