Nghi An bước vào thời kỳ ốm nghén, đây đã là tháng thứ ba khi cô mang thai.
Cả người luôn trong tình trạng mệt mỏi, khác với Giản Ái, Nghi An ăn thứ gì thì lại ói ra mọi thứ. Nhìn Giản Ái ăn ngon ngủ ngon mà Nghi An phát thèm thật sự.
Ngay cả ngủ cũng không được ngon giấc, luôn đến nữa đêm lại tỉnh dậy.
Nghi An ốm đi rất nhiều, ốm hơn so với trước đây hết mấy kg.
“Hay em nghĩ học đi em”. Nhìn Nghi An như vậy, anh rất đau lòng.
Nhưng Nghi An lại lắc đầu. Vẫn đi được, nên định học hết một kỳ này thôi. Cô sẽ có thời gian hai năm nghĩ ngơi so với mọi người. Nên rất thiệt rồi.
Không khuyên được Nghi An anh chỉ còn biết cách chiều theo Nghi An mà thôi.
Giản Ái ăn ngon ngủ ngon, lên được năm kg. Cô ấy càng lúc đầy đặn thêm. Tháng rồi Trần Cảnh Hoài nghỉ phép nên đã đưa Giản Ái đi đăng ký kết hôn.
Khi đó anh cầm hoa, mặc quân phục trên người, đứng bên cạnh anh là những người lính thuộc cấp dưới của anh.
Trần Cảnh Hoài cầu hôn Giản Ái ngay tại sân trường.
Khi đó tay phải anh nghiêm trang chào tổ quốc, tay trái nắm lấy tay của Giản Ái rồi quỳ một chân xuống, giơ bó hoa và chiếc nhẫn trên tay mình. Trước sự chứng kiến của các bạn học trong sân trường.
Các sĩ quan đi theo anh cũng rất nghiêm trang, đứng thẳng người tay phải cũng nghiêm trang chào tổ quốc. Một hàng dài như vậy.
“…”. Các bạn học. Này cũng hoành tránh và thật đặc biệt.
Anh lãnh đạm uy nghiêm oai phong. Anh là quân nhân, nhưng khi cầu hôn lại lo lắng sợ hãi. Nét mặt anh thoáng hồi hộp.
“Hoàng Giản Ái. Em có đồng ý gả cho anh không, Trần Cảnh Hoài anh là một quân nhân, không thể bên em thường xuyên, khiến cho em luôn tủi thân trước mặt bạn em. Vì mọi người ai cũng có đôi có cặp, chỉ riêng mình em là lẻ bóng”.
“Ái Ái! Trên người anh có sứ mệnh của bản thân mình, trên người anh còn có đất nước, có sự bảo vệ của mình đối với dân tộc, anh biết bên anh, em đã có rất nhiều thiệt thòi”.
“Từ trước đến nay anh luôn nghĩ mình sẽ căn bằng trách nhiệm của đất nước và trách nhiệm làm chồng làm cha trên vai mình. Nhưng không…anh đã sai lầm, anh chưa thật sự căn bằng được nó”.
“Ngày lễ, Tết, những ngày nghĩ khác mọi người yêu nhau sẽ đi ăn cùng nhau, đi du lịch, nhưng anh lại không thể”.
“Giờ đây em có nguyện gả cho anh không? Gả cho một quân nhân gánh trên vai mình sức mạnh to lớn của đất nước trên vai”.
“Anh Trần Cảnh Hoài! Xin tuyên thệ với em, cả đời này trung với nước, nguyện trung thành với em. Tuyệt đối không phụ lòng em”.
“Giản Ái! Em có đồng ý làm vợ anh không? Làm thiếu phu nhân của Trần gia, làm vợ của Trần Cảnh Hoài anh và làm mẹ của con anh”.
“Anh…Cảnh Hoài”. Giản Ái xúc động những lời anh nói. Nhưng từ khi yêu anh, Giản Ái chưa từng cảm thấy tủi thân vì những điều đó. “Em đồng ý. Đồng ý làm vợ anh, đồng ý làm mẹ của con anh, anh Cảnh Hoài cả đời này em sẽ mãi chỉ yêu một mình anh mà thôi”. Giản Ái nhào đến ôm lấy anh. Mỉm cười mãn nguyện.
Tình yêu thời thanh xuân của cô ấy, giờ đây đã thành sự thật.
Trước đây và mai sau, trải qua bao lâu thì Giản Ái cũng chỉ luôn có một hình bóng của anh chàng thiếu niên cùng sống một khu mà thôi. Mãi mãi không thay đổi.
Trần Cảnh Hoài ôm chặt Giản Ái vào lòng mình, cô gái của anh. Cô gái mà Trần Cảnh Hoài anh yêu thầm bao năm nay, cuối cùng cũng đã được đón về nhà.
Cảm ơn em Giản Ái, cảm ơn em đã đến bên anh.
Oaaaa!
Mọi người chứng kiến cảnh cầu hôn đầy hoành tráng như vậy thì sung sướng không thôi.
Không có hoa kết thành trái tim, vì trái tim của họ đã gắn kết vào nhau.
Họ là thanh mai trúc mã của nhau, cùng lớn lên, cùng tâm đầu ý hợp mà thành thôi. Số phận đã định họ chỉ có thể là của nhau, không thể tách rời.
Có bạn học cả gan, bảo họ hôn nhau đi. Cả hiện trường cũng xôn xao bảo họ hôn nhau.
Trần Cảnh Hoài đeo nhẫn cho Giản Ái sau đó hôn lên môi của cô nàng một cái.
Nhìn anh ôn nhu chăm sóc cho Giản Ái mà các sĩ quan thuộc dưới trướng anh mắt nào mắt nấy sợ mình nhìn lầm, chỉ biết trơ mắt ra mà nhìn. Thì ra ai yêu vào cũng điều như thế cả.
Giản Ái đăng ký kết hôn xong, chính thức trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Trần.
Nhưng cuộc sống của cô cũng không khác gì mấy, vẫn trôi qua rất bình yên.
- -------------
Bước sang tháng thứ thư mang thai, Nghi An mới đỡ hơn một chút, nhờ có mẹ Lục có kinh nghiệm nên chăm sóc Nghi An rất chu đáo.
Vì hai gia đình cũng chỉ có bà từng có kinh nghiệm mà thôi.
Nghe Thanh Thanh nói Nghi An nôn nghén nặng thì lo lắng không thôi. Đến xem tình hình thế nào thì thấy Nghi An ốm tông teo, ngay chút sức sống cũng không có. Đầy rẫy dáng vẻ mệt mỏi.
Nghi An không ngờ mang thai lại mệt mỏi như vậy, thấy Giản Ái ăn rất ngon, Nghi An nhìn thèm chảy nước miếng, nhưng khi ăn vào thì lại ói ra.
Nghi An trước đây thích ăn cay nhưng bụng lớn thì lại thay đổi, nghe mùi cay thì lại muốn ói. Càng trở nên ăn chua, còn phải chua ơi là chua thì mới chịu được. Nếu không thì lại không ăn.
Qua tháng thứ năm, Nghi An siêu âm lại thì phát hiện là mang song thai. Vốn là tháng thứ tư thì có thể đã xem được rồi, nhưng khi đó Nghi An cả người không khoẻ nên bác sĩ không dám chắc chắn.
Đến tháng thứ năm thì đã xác định là thai đôi.
Nghi An vui mừng muốn chết, nhưng chỉ khổ cho Từ Khiêm mà thôi. Vốn dĩ anh nghĩ có một đứa là đã đủ mệt rồi, bây giờ thêm một đứa nữa.
Khiến cho anh nhiều đếm không dám ngủ.
Cả người cũng ốm đi nhiều, vì anh sợ Nghi An gặp chuyện nên cả ngày dính lấy Nghi An một bước cũng không rời được.
Nghi An dưới sự chăm sóc của mẹ Lục thì ăn ngon ngủ ngon, cả người cũng đầy đặn hơn rất nhiều. Nhiều lúc cô ấy tắm rửa, nghe tiếng nước chảy thì cả người anh lại nóng lên.
Đáng lẽ tháng thứ tư họ đã có thể hành sự với nhau, nhưng khi đó Nghi An ốm nghén nặng nên anh lại không thể hành hạ thêm. Giờ đây…
Nghi An quấn khăn tắm bước ra, cả người toát ra một mê hương không thể chối từ.
Từ Khiêm nuốt nước bọt, Nghi An mang thai nên ngực cũng rất lớn hơn.
Cô mỉm cười nhìn anh, tự cởi bỏ khăn tắm của mình xuống, một thân thể trắng như tuyết hiện ra, sau đó thì đi lại gần anh, giúp anh cởi bỏ quần áo.
“Em…”. Từ Khiêm ôm cô chặt một chút, tay anh vuốt ve lưng Nghi An. “Thơm thật”. Anh hít hà mùi hương của cô, sau đó thì sờ đến mông.
Quần áo được cởi bỏ xong, Từ Khiêm để Nghi An nằm xuống giường.
Anh không dám đè hết lên người Nghi An, nên dùng sức vuốt ve xoa nắn đôi gò bồng đảo đang căng tròn, lớn hơn trước rất nhiều. Từ Khiêm ra sức m.út m.át nó.
Phát ra âm thanh ‘chụt chụt’ rất lớn. Cả người của cô run lên, vì đang mang thai nên cơ thể Nghi An rất nhạy cảm, nên rất nhanh đã ẩm ướt.
“A…Từ Khiêm ơi…muốn anh~~”. Nghi An mở rộng chân mình ra hết cỡ để chào đón anh làm mình.
Nước xuân ra rất nhiều, Từ Khiêm mới vừa đút ngón tay vô thôi thì nó đã siết chặt đầy ẩm ướt, họ đã gần năm tháng chưa được làm với nhau nên anh nhịn vốn đã lâu.
Cho nên hiện tại anh làm cho cô sướng trước rồi mới đi vào.
Anh nhìn xuống t.iểu h.uyệt của cô, rất đẹp, từ trong khe h.uyệt có một dòng d.ịch trắng đục tuôn ra. Anh không nhịn được mà hút hết những thứ đó.
“A…không…không…a…”.
Nghi An bị anh l.iếm cho phát sướng, cả người lại run lên từng cơn.
“Mau…mau làm em…a…a…a…”. Nghi An liên tục hít thở rồi thở dốc, cô hối thúc anh mau làm mình khi lưỡi anh ở trông cô, hút hết mật d.ịch.
Quá thoải mái.
Từ Khiêm mang đến cho Nghi An một bước dạo đầu đầy khoái cảm của tình d.ục. Hai chân của Nghi An càng lúc càng mở rộng hơn nữa, bàn chân bị cô ép đến thảm thương, cô để chân mình ở ngay mông, rồi đè lên nó trong tư thế quỳ xuống.
H.oa h.uyệt liên tục bị anh chơi đùa, thời gian bị anh đâm chọc bằng ngón tay rất lâu, nước xuân ướt đẫm cả ga giường. Hai má Nghi An đỏ bừng lên, cô khẽ cắn môi vì bị anh chơi đùa.
Nghi An chỉ biết chìm trong d.ục vọng do anh mang lại, anh không vội làm cô, nên cho Nghi An lên đỉnh một lần, sau đó mới di chuyển lên trên mà ngậm môi của Nghi An.
M.út mát môi cô, từ trong khe hở anh khuấy đảo răng rồi đến lưỡi, trêu chọc nó một hồi.
“A…a…mau…làm em đi mà…hu hu…”.
“A…chết em đó…”.