Có vợ rồi, nó với anh như một giấc mơ. Hạnh phúc chết đi được. Ngay cả lúc đi ngủ anh cũng không nhịn được mà cười sung sướng.
Đi chơi thì đi chơi, nhưng anh luôn chú trọng đến sức khoẻ của Thanh Thanh, tuy cô xưa nay luôn khoẻ mạnh, nhưng hiện tại đang trong quá trình ốm nghén, nên anh đặc biệt chăm sóc.
“Hay mình về nhé em”. Nhìn Thanh Thanh mệt mỏi, anh đau lòng.
“Không sao, qua tháng này là em không có gì đâu”. Thanh Thanh nôn xong thì súc miệng. “Em còn chưa chơi đã mà”. Nghe Cố Hân nói Châu Âu rất nhiều nơi để đi, nên cô muốn đi thử cho biết. Cũng đâu có mệt gì lắm đâu chứ.
“Ừm, mệt thì nói anh, mình về”.
“Dạ”.
Ở lại Anh mấy hôm, sau đó anh đưa cô đi đến Thuỵ Điển ngắm cảnh ở đó.
Thanh Thanh từ trước đến giờ, mới được đi nước ngoài nên thích thú vô cùng. Những ngày đầu cô rất háo hức, nhưng thời gian sao thì chỉ muốn nằm ở trong phòng mà thôi.
Mang thai rất mệt mỏi, nên cô ấy thường xuyên ở khách sạn. Cố Minh thì vẫn họp online, bàn chuyện công việc.
Sau đó thì quấn lấy Thanh Thanh một hồi.
“Cảm ơn em đã để ý đến anh”.
“Đồ ngốc, nếu không thì sao em lại yêu anh chứ”. Thanh Thanh ôm cổ anh. “Cố Minh ngốc”.
“Anh ngốc nhưng lại may mắn có được em, yêu em, vợ của anh”.
Cuộc sống sau hôn nhân vô cùng hạnh phúc có thể nói là đủ mĩ mãn.
Bí mật cất giấu trong lòng mình đã lâu, kể từ khi anh bị mình đánh ở võ quán, vô tình hình thấy vết sẹo năm nào.
Khi đó Thanh Thanh không lớn lắm, nhưng lại ấn tượng với anh rất sâu.
....
Họ đi từ châu Á sang châu Âu, đi hơn hai tháng thì mới trở về. Lúc này bụng của Thanh Thanh đã lộ ra. To hơn lúc mới cưới rất nhiều.
Khi về nhà rồi, Thanh Thanh mới biết mình đi lâu như vậy, nhưng lại rất hạnh phúc vì có được một người chồng như anh.
Đời này cô ấy không mong gì thêm, bao nhiêu đó là đã đủ rồi. Có một người chồng yêu thương mình, chiều chuộng đối với một phụ nữ như vậy đã quá đủ.
Đời này Thanh Thanh không dám mơ cao sang gì hơn.
Những ngày tháng mang thai. Cố phu nhân đã dần thay đổi bản thân, từ không thích chuyển sang yêu mến cô như con gái ruột.
Thậm chí còn thương cô hơn cả Cố Minh, đôi khi anh hơi ganh tỵ với vợ mình một chút, nhưng nghĩ lại vậy cũng rất tốt.
Mẹ chồng nàng dâu, định kiến muôn thuở, giờ đây Thanh Thanh đã bước vào nhà họ Cố.
Có thể nói sự kiên trì, chân thành của Thanh Thanh làm cho Cố phu nhân thay đổi đi về thân phận của cô ấy.
Nghèo hay giàu gì cũng được, chỉ cần con cái hạnh phúc thì đã tốt lắm rồi.
Cho nên bà từ không thích chuyển sang yêu quý cô. Những lỗi lầm trước đây bà gây ra đều rất hối hận, nhưng thật may lại không gây ra lỗi gì lớn lắm. Nếu không Cố Minh sẽ quyết định không quan tâm đến bà nữa.
Không chỉ vì Thanh Thanh là vợ của con trai, mà là chính sự thành tâm của cô ấy đã thay đổi về cái nhìn của Cố phu nhân.
.....
Thanh Thanh hằng ngày tập thể dục để cho mình thêm khoẻ mạnh cùng với bé con nhỏ chưa chào đời.
Mang thai càng lớn, thân thể ngày càng mệt mỏi, Thanh Thanh không dám làm quá sức mình. Luôn chú ý đến sức khoẻ của mình cùng với bé con chưa chào đời.
Mỗi ngày anh đi làm về, Thanh Thanh luôn chuẩn bị cơm nhà sẵn, chỉ đợi anh về ăn chung mà thôi.
“Không cần như vậy đâu, em dưỡng thai đi”.
“Chuyện nhỏ mà, xem như giết thời gian”. Cô gấp cho anh một miếng rau. “Với lại em vẫn muốn ăn cơm cùng với anh hơn”.
“Khi bụng lớn, em cứ để cho dì Năm làm đi, đừng vận động quá sức. Ở nhà mà buồn chán thì cứ đi chơi nhé”. Cố Minh dặn dò.
“Em biết mà. Anh đừng lo. Ăn thêm đi anh”.
“Ừm. Em cũng ăn đi”.
Ăn tối xong, hai vợ chồng ra ngoài hiên nhà nghĩ mát, ngắm cảnh.
Anh cẩn thận vuốt ve bụng cô, đã được hơn bảy tháng rồi. Bé con dường như nghe anh sờ, liền động một cái. Tâm tình của anh càng thêm vui.
Mới đây thôi anh vẫn nghĩ mình còn trong giấc mộng, gia đình vợ con. Đối với một người đàn ông, có vợ, có con có nhà công việc ổn định thì đã quá đủ.
Ngồi một lúc thì anh liền bế Thanh Thanh đi vào nhà, sau đó lại ham muốn cẩn thận làm một trận, giải phóng ham muốn cho cả hai.
“Nhẹ….a…”.
“Thanh Thanh…”. Cố Minh đi vào sâu thêm.
“Ông xã…”.
Cố Minh chống hai tay bên cô, thân dưới luận động một cách nhịp nhàng. Nhìn Thanh Thanh mơ màng gọi mình, Cố Minh thật sự không nhịn được mà làm.
Tiết chế thì anh vẫn tiết chế.
Đến khi phóng thích tất cả thì mới thoả mãn ôm nhau đi ngủ một giấc ngon.
.....
Nhiều tháng sau đó, Thanh Thanh sinh được một bé gái đầu lòng, đặt tên là Cố Nam Huyền, huyền trong huyền diệu, nó như một giấc mộng mà Cố Minh nghĩ đến.
Nếu không có sự kiên trì của anh theo đuổi cô thì họ sẽ không thể vượt qua định kiến của người thân mà đến bên nhau.
Cũng chính vì sự kiên trì của anh mới làm cho Thanh Thanh đổi và yêu anh.
Sinh con xong, Thanh Thanh tiếp tục đi làm ở Từ thị, Cố Minh nhiều lần khuyên cô về làm chung với anh nhưng cô vẫn không đồng ý.
Không biết Từ thị có gì hơn anh đâu chứ. Ghét ghê vậy đó chứ.
Anh muốn ở bên vợ mình thật nhiều mà.
Sao cô không cho anh được như ý nguyện vậy chứ.
Đáng ghét!
Cố Minh không có tâm trạng làm việc, nằm dài ra bàn mà thở dài than ngắn, than thân trách phận có vợ lại bị vợ không quan tâm. Anh không muốn vậy đâu mà.
Muốn bên cô cơ!!
“Vợ ơi, anh nhớ em”. Cố Minh gửi cho cô tin nhắn.
”Được rồi, tối về em chiều anh sao, em làm việc đã”. Anh chỉ cần mở miệng ra là cô biết anh muốn nói cái gì luôn rồi đó chứ.
Nếu không đoán được thì xem như sống vô ích rồi.
Đêm qua mới làm rồi mà!!
“Thèm. Muốn làm”.
“Ngoan nhé”. Thanh Thanh gửi icon hôn cho anh, sau đó lại tiếp tục làm việc.
Thật ra thì làm chung với anh cô sợ sẽ không tiết chế được ham muốn của mình mà gần gũi nhiều với anh.
Nên vẫn nên ít lại đi.
Chiều anh thì cô vẫn chiều, nhưng không được nhiều quá. Nếu không cô chết trên giường vì sự điên cuồng của anh mất thôi.
....
Tối đó, Thanh Thanh vừa về đến nhà đã bị anh ôm lấy.
“Vợ”. Cố Minh bế cô đi vào. “Tắm chung đi em”.
“Đứng đắn lại đi! Con nó thấy bây giờ”.
“Đừng lo, anh đưa đến nhà ba mẹ rồi”. Vừa nói anh vừa cởi bỏ quần áo của cả hai một cách vội vàng.
Chỉ sợ không làm được cô mà thôi.
Thanh Thanh cũng hết nói với anh luôn rồi đó chứ.
Cái này cũng làm được à.
Tình dục của anh sao lại mạnh đến vậy chứ? Gần như mỗi đêm điều đè cô ra mà làm.
Làm điên làm khùng.
“Từ từ thôi…”.
“Không từ từ được”. Không vào kịp phòng nên anh đặt cô ở sô pha, hai chân mở rộng hết cỡ, anh khom người xuống rồi nhiệt tình đi vào.
Anh đợi cả ngày hôm nay rồi. Nhịn nữa anh sẽ nổ tung đó! Nên hôm nay, anh bắt cô phải chiều mình.
“Ưm…”.
“Ông xã…chậm…”.
“Thanh Thanh…anh yêu em”.
Rất yêu em, yêu em đến mức có thể liều mình chết vì em. Không thể xa em được đâu.
“Cố Minh…”. Thanh Thanh ôm cổ anh.
Cả hai hoà vào nhau. Không có ai cắt ngang, cuộc yêu của họ rất vui vẻ và suông xẻ.
.....
Cuộc sống hôn nhân của họ rất vui vẻ, ngày nào cũng vậy. Như cặp đôi mới cưới, dính nhau như sam.
Cố Minh công khai chủ quyền, nên không có một ai xen vào giữa họ.
Những cô gái để ý đến anh, Cố Minh tự tay mình diệt hoa đào.
Hừ. Những người phụ nữ xấu xa! Dám so sánh với vợ anh à.
Còn lâu mới bằng!
Hừ hừ.