Mục lục
Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh - Hani Hải Nguyễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Nghi An ngủ đến chiều mới tỉnh dậy, lúc ngồi dậy, cô ấy cảm thấy toàn thân như xe cán vậy, rụng rời cả tay chân, không chút khoẻ khoắn nào, chỉ có mệt mỏi và tê dại khắp người.

Quá mệt! Cô chậm rãi đi vào nhà tắm, khắp người toàn là vết hôn, vết giao hoan rõ rệt nhất là vùng đùi và nơi đẫy đà đó.

Cô thầm mắng anh vài câu rồi ngăm mình ở dòng nước ấm. Thoải mái quá đi thôi! Đúng là thích thật mà.

Hơn 1 tiếng sao cô mới bước xuống nhà anh. Lúc này Từ Khiêm vừa mới họp xong định lên xem cô thế nào thì thấy cô đi xuống nhà.

"Em đói không. Anh đưa em đi ăn nhé".

Lục Nghi An gật đầu.

Ngu hay sao mà không đồng ý, đói chết rồi nè, chỉ sợ không được ăn mà còn phải mang bụng đói bị anh làm nữa thì cô sợ cái mạng nhỏ này chết mất.

Cả hai cùng đi ăn, Từ Khiêm đặt một phòng bao. Ăn cho thoải mái mà cũng không sợ bị làm phiền.

Khi ăn xong, cô đi toilet rửa tay. Anh đứng một nơi đợi cô.

- --------

Lục Nghi An từ toilet bước ra, lại vô tình gặp được Cao Từ Sơn đi bên cạnh là bạn gái mới của hắn cùng với các bạn học chung trường.

Khi hắn ta thấy cô thì hai mắt sáng lên, đẹp thật. Đôi chân dài thẳng tắp. Bình thường cô ta mặc quần jean dài với áo phong đã thấy dáng người đẹp rồi.

Hôm nay Lục Nghi An mặc một chiếc váy hoa nhí màu xanh lục, ngang gối. Lộ ra đôi chân trắng muốt. Hắn ta nhìn mà thèm được làm cô.

Chuyện Lục Nghi An quen với thầy giáo còn thường xuyên ra vào văn phòng hắn cũng có nghe nói. Khi đó vô cùng xem thường cô ta.

Loại người này cứ nghĩ mình thanh cao nhưng thật ra lại vô cùng đàng điếm.

Cặp kè với thầy giáo thì có gì ngon, chẳng qua là ham tiền ham vinh hoa mà thôi. Đi theo hắn thì sẽ ngon hơn.

Lục Nghi An bị cản đường không cho đi. "Tránh đường". Cô lạnh giọng nói.

Đi đâu cũng gặp đám người này cả, xui tận mạng mà. Lục Nghi An vô cùng không thích hắn.

"Ây dô! Nóng tính thế". Một tên đi cùng hắn cũng nói.

Cô không trả lời tên đó, khi cô bước đi thì hắn ta muốn kéo cô lại thì bị cô vung tay tát cho một bạt tai.

"Con khốn". Hắn ta bị đánh nên cô cùng tức giận. Chỉ muốn đánh chết con đàn bà này mà thôi.

Cô ta thì hơn ai cũng nằm xuống thân thầy giáo mà rên rỉ đó thôi. Hoàn toàn khiến cho hắn ta vô cùng khinh bỉ.

"Chẳng qua là mày cũng cặp kè với thầy giáo đó thôi, đi theo ai cũng vậy chi bằng theo tao".

Lục Nghi An nhìn hắn từ dưới lên đến mặt, khiến cho hắn ta ngạc nhiên.

Cô ta nhìn gì thế này!

"Cút đi". Người như hắn ta mà cũng dám so sánh với Từ Khiêm sao?

Đối với Lục Nghi An thì không ai có thể so sánh và mắng chửi anh cả.

Mắng cô thì được nhưng với anh thì không được, cô không cho phép ai mắng anh đâu.

"Đi theo tôi đi". Cao Từ Sơn lên tiếng. Hắn sẽ không bạc đãi Lục Nghi An như những người trước đó đã quen hắn.

Hắn rất say mê cô, nhiều lần ân ái cùng người khác, hắn đều gọi tên cô cả, nhưng khi sực nhớ lại thì không phải như thế thì hắn ta liền mất hứng.

Giờ đây nếu cô ta chịu đi theo hắn thì khi chán rồi hắn sẽ giúp đỡ cô.

Thật ra Cao Từ Sơn cũng đã có điều tra Lục Nghi An thì biết gia cảnh nhà cô ta xũng bình thường thôi, sẽ không có vấn đề gì lo lắng cả.

Lục Nghi An nhìn hắn mà khoé môi giật giật. Cô quay sang nhìn bạn gái mới của hắn. "Cô thích gì ở hắn ta vậy". Lục Nghi An hỏi.

"Tôi....". Cô gái kia ngại ngùng không trả lời. Cô ta ở bên Cao Từ Sơn chỉ vì tiền mà thôi, họ trao đổi thân xác với nhau.

Cô ta cho hắn, phục vụ hắn, thì hắn chu cấp cho cô ta một số tiền định kỳ, thậm chí các quần áo trang sức hay túi xách hàng hiệu thì hắn ta điều mua cho mình.

Đi theo hắn cô ta cũng không cảm thấy là không có gì là không hài lòng cả. So với công việc làm thêm cực nhọc mà tiền lương lại ít ỏi thì theo hắn lại tốt hơn hẳn.

Cô ta đã mua cho mình rất nhiều đồ từ tiền của Cao Từ Sơn nên hiện tại đã quen với cuộc sống xa hoa rồi, giờ nếu chia tay hắn cô ta không còn lại gì cả, nên phải bám víu lấy hắn.

"Cô thì hơn ai". Cô gái đó nói. "Cô cũng chỉ là như tôi mà thôi".

Cô ta xem thường Lục Nghi An đã quen với thầy giáo, cũng hơn ai đâu.

"Tôi với cô khác nhau. Một tôi được thầy ấy công khai minh bạch bảo vệ, hai là tôi hơn cô vì trước đây thầy ấy chưa từng quen ai và cũng không hề có nhiều người phụ nữ khác, cho dù có đi chăng nữa thì cũng chia tay rõ ràng và không hề lằng nhằng. Ba là tôi chưa từng bao giờ có ý định dựa dẫm vào tiền bạc của bạn trai tôi. Và cuối cùng, đừng bao giờ so sánh hắn ta với bạn trai của tôi, không xứng đáng ". Nói xong câu cuối cùng cô lướt qua bọn họ mà đi.

Cao Từ Sơn bị cô sỉ nhục vô cùng tức, hắn giơ tay muốn túm lấy cô thì lại bị một bàn tay khác ngăn lại và bị bẻ ngược lại khiến hắn vô cùng đau đáu.

Từ Khiêm đợi cô một lúc lâu, cũng không thấy cô bước ra thì đi lại tìm. Anh nghe được cô lên tiếng mắng người khác, bảo vệ anh hết lòng.

Từ Khiêm cười trong lành, đương nhiên anh rất vui khi cô bảo vệ anh như thế. Nhưng mà tên Cao Từ Sơn này anh cũng có nghe nói về hắn, danh tiếng không tốt nhưng lại rất hay bám lấy cô gái của anh, Từ Khiêm không thích điều này.

"Đừng có mà động tay động chân, vì có một số người không phải cậu có thể động vào ". Từ Khiêm buông tay ra mà nói.

"Em có sao không". Từ Khiêm ôm lấy eo cô hỏi.

Cô lắc đầu.

Anh cũng không nói gì, đưa cô cùng về nhà mình, bỏ lại một đám người sau lưng tức tối.

- ----------

Từ Khiêm về đến nhà thì lại đè cô ra hôn một lúc lâu đến khi môi cô tê dại anh mới buông tha cô.

"Em đang bảo vệ anh sao, đừng như thế đây là nhiệm vụ là việc anh nên làm ".

"Sao em có thể để họ bắt nạt anh được cơ chứ".

Khi hôn cô, quần áo của hai người có phần xốc xếch nên. Hiện tại tay của anh đang để ở đùi cô. Vuốt ve nơi mịn màng đó.

Ánh mắt anh hơi tối lại, yết hầu anh khẽ lăn vài cái, anh lại ham muốn cô rồi.

Lục Nghi An biết ánh mắt của anh như thế có nghĩa là gì, cô cũng muốn cùng anh ân ái lắm, nên cô cũng không chần chừ, tay cô luồng vào vạt áo anh.

Từ Khiêm bị cô sờ nên đã có phản ứng, khi hôn cô anh đã muốn cô điên cuồng rồi.

Anh vội vàng lột sạch váy trên người cô ra và hôn khắp cơ thể cô, không một nơi nào mà anh bỏ qua cả, nơi nào cũng làm cho anh say mê, mê đắm.

Anh xoa nắn nơi đẫy đà đó, ngực cô rất vừa tay anh nên xoa bóp rất kích thích, khiến cho anh không thể nào rời bỏ nơi này được.

Anh day day răng mình, cắn một cái khiến cho cô rên lên vì kích thích.

Lục Nghi An đã được anh cở sạch quần áo, hiện tại cô đang thoả thân và nằm dưới thân anh. Để mặc anh hôn và sờ nắn khắp người.

Cả hai nằm trên một chiếc sô pha chặt hẹp, nhưng không ai để ý đến. Đến khi anh bế cô lên đến phòng ngủ thì anh cũng không còn mảnh vải nào.

"Bé An An ơi! Bé An An ". Từ Khiêm liên tục gọi tên cô và ngón tay anh đã chậm rãi đi vào.

"Ư....đừng....anh đi vào luôn đi". Cô muốn anh đến điên rồi.

"Không được! Em sẽ đau". Từ Khiêm thấy nơi đó của cô vẫn chưa đủ ướt nên sẽ không đồng ý với cô rồi.

Anh cúi người hôn xuống *** ***** đó, của cô rất đẹp, khiến anh càng hôm càng say mê.

Lục Nghi An được anh hôn nên khẽ cong người lên, và hai tay cô vò lấy đầu anh.

"Ưm....đừng mà...đừng...".

"Từ Khiêm đừng hôn mà anh....aaa".

Mặc cho cô van xin Từ Khiêm cúi đầu hôn, anh hút hết mật dịch mà cô chảy ra.

Đến khi anh cảm thấy đủ để đi vào thì không chần chừ, nhanh chóng bắt hai chân cô kéo cô về phía anh và đưa nó lên vai anh.

Anh vội vàng đi vào.

"Aaaaaa".

"A".

Cả 2 cùng rên lên sao khi được khoái cảm kích thích này. Anh đi vào liên tục, nhanh chóng lan ra tiếng hoan ái khắp phòng này.

"Đừng...chậm lại đi anh ". Anh nhanh quá nên cô có phần theo không kịp anh, cô vòng ôm lấy cổ anh, thật là thích quá!

Từ Khiêm thả chậm lại tốc độ của mình, nhưng cũng không hoàn toàn chậm, được vài cái thì anh rút ra rồi lại đâm tất cả vào.

Cô thật chặt, anh và cô đã làm rất nhiều lần nhưng cô vẫn rất khít, rất chặt, anh không thể nhẹ nhàng được.

Anh ra ra vào vào vô cùng mạnh mẽ, cô gái nhỏ nằm dưới thân anh nhỏ giọng rên rỉ "ư a...". Momg được anh tha cho nhưng anh không hề tha cho cô.

Anh rút ra rồi lại lật cô nằm úp xuống giường, anh đi vào từ phía sau, khiến cho cô ngẩng đầu mình rên lên.

"Ưm...a...a".


Anh vừa đi vào vừa vỗ mông cô 'bốp bốp', khi anh di chuyển bờ mông căng tròn của cô lúc lắc đi theo nhịp của anh.


Lục Nghi An không biết anh kết khúc khi nào, nhưng cô biết anh sẽ không tha cho cô nhanh đến thế. Đến khi cô mệt lã người gục xuống giường thì anh mới rút ra và bắn lên mông cô.


Anh hôn lên khắp lưng cô, rồi đến mông.


Anh bế cô vào phòng tắm, tắm cho cô, lau đi vết hoan ái vừa rồi hai người mới trải qua.


Nhưng anh lại thèm rồi, thế là một cuộc hoan ái lại bắt đầu ở phòng tắm.


Đêm nay anh được ăn một bữa no nê nhưng lại không hề chán một chút nào. Càng ăn anh càng điên cuồng làm. Làm đến khi cô ngất đi thì anh mới buông tha cho cô khi đó đã hơn hai giờ sáng.


Lục Nghi An nghĩ có lẽ sáng mai cô lại nghĩ học rồi! Cô quá mệt mỏi về ham muốn của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK