Lúc này Kiều Vũ Anh đâu còn thái độ kiêu căng như lúc ban đầu nữa. Cô ta cúi đầu cun cút nghe lời. Một lát ba cô ta sẽ đến cô ta sẽ bị mắng chết. Giờ phút này cô ta vô cùng hối hận!!!
Làm rõ mọi vấn đề tất cả xuất phát từ Kiều Vũ Anh cô ta xem thường đồng đội, gây chuyện, xem thường sĩ quan huấn luyện. Theo luật đưa về trường ghi vào bằng đại học của cô ta.
Kiều Vũ Anh nghe thấy thông báo như vậy thì nước mắt tuôn như mưa. Cô ta hoảng sợ vô cùng! Nếu bị ghi vào bằng đại học, sau này có nơi nào dám nhận cô ta nữa!!!
Cô ta khóc lóc cầu xin thế nào cũng không được! Phải mạnh tay thì mới trị được các sinh viên khác. Xem như là một bài học, tránh cho các trường hợp cậy thói mà kiêu căng!
Đây là một thói xấu cần phải thay đổi, có rất nhiều em sinh viên chỉ vì dựa vào gia thế nhà mình mà xem trời bằng vun. Đâu đâu cũng khi dễ xem thường người khác. Bọn họ đều có nhân quyền như nhau, đừng chỉ vì số phận khác nhau mà vội xem thường hay khi dễ, chưa ai biết mai này ai sẽ hơn ai.
Hôm nay có thể bạn giàu có, có gia thế hơn người nhưng sẽ có một ngày bạn đang ở trên cao rồi bị ngã xuống đất lúc đó sẽ không ai cứu bạn thì cũng đừng nên nói họ. Nhân quả hôm nay bạn làm thì ngày sao nó sẽ như thế!
Đừng vì cái tư lợi trước mắt mà xem thường người khác. 10 năm, 20 năm hay 30 năm sau gặp lại nhau. Có lẽ sẽ là hai số phận khác nhau.
"Báo cáo Phó chính uỷ ". Một lính hậu cần vào thông báo. "Có một sĩ quan tự xưng là ba của đồng chí Kiều Vũ Anh cần gặp ạ".
"Cho vào".
"Rõ ".
Kiều Vũ Anh đang khóc mà nghe nói ba mình đến thì nhanh chóng hết khóc, thái độ lại tỏ rõ như ban đầu. Cô ta lật mặt nhanh như vậy. Ai cũng lắc đầu nhìn cô ta. Tính cách không biết hối lỗi, sau này sẽ làm hại đến bản thân mình và thậm chí còn hại đến người khác.
"Chào các đồng chí". Ba cô ta bước vào.
"Ba". Kiều Vũ Anh gọi ba mình mà còn khóc nữa trông uất ức vô cùng nếu ai mà không biết thì còn tưởng cô ta bị bắt nạt nữa!!!
"Ở đây là quân khu không phải ở nhà mình, bình thường ba nuông chiều con thế nào cũng được! Nhưng đây là quân khu? Con dám đe doạ các bạn của mình, xem thường sĩ quan? Ai dạy con cái thói đó ". Ba cô ta nghiêm nghị nói.
Khi biết chuyện ông ta tức muốn nổ phổi. Đứa con gái này suốt ngày cứ gây rắc rối cho ông! Trước khi đi học quân sự ông ta đã có dặn là không được uy hiếp bạn mình, còn không được mắng chửi người khác.
Vậy mà mới có một hôm thôi đã gây chuyện lớn vô cùng! Hâm doạ bạn bè, đòi kêu ông ta bắn người? Xem mạng người là cỏ à, muốn bắn là bắn!!! Ai dạy nó như thế này!
Đã vậy còn dám xem thường sĩ quan! Ông thật không ngờ con gái ông ta lại gây ra chuyện lớn như vậy? Thiếu uý trung uý thì sao? Chức nhỏ lớn gì cũng được! Nhưng đã là người ở trong quân đội, cho dù thích hay không cũng phải phục tùng tuyệt đối.
Khi xưa ông ta cũng từng làm chức nhỏ rồi mới đi lên được Thiếu tướng, ông ta cũng không trách gì ai? Vậy mà hôm nay con gái ông lại mắng chửi một thiếu tá. Mà giờ đây người ta còn lên làm Thượng tá nữa. Sao nó gan thế này!!!
Đúng là tức chết ông ta mà! Chỉ giỏi gây sự!!!
Thấy ba mình không những không bênh mình, mà còn mắng cô ta. Làm cô ta mở to mắt ra. Sao..sao lại thế này. Ngay cả ba của cô ta cũng mắng cô ta!!! Cô ta làm gì sai đâu! Chỉ mắng chửi con khốn Lục Nghi An mà thôi. Cô ta không hề sai!!! Cô ta làm đúng.
"Mời đồng chí ngồi". Hoàng Giản Thế nói. Tiện tay rót ly trà mời ông ta uống. "Chắc đồng chí Kiều cũng nghe chuyện rồi. Con gái của đồng chí đây gây chuyện với đồng chí bạn học khác, muốn đánh bạn học mình, còn lớn hơn nữa thì mắng chửi sĩ quan huấn luyện. Đồng chí cũng là người của quân khu. Cũng biết luật. Không biết nên xử thế nào".
"Cứ xử theo phép tắc quân khu đi. Nếu đã vào học quân sự thì phải nghe lời của sĩ quan huấn luyện". Ông ta nói.
"Ba!!! Sao ba không bênh con, con bị bọn họ chèn ép".
"Ai mà chèn ép con! Cái tính không bỏ được. Ba cũng từng là chức nhỏ đi lên? Sao con không nghĩ đến năm xưa ba cũng bị học sinh khác chửi mắng! Hành vi của con hôm nay có khác gì đâu?" Đây là con gái của ông ta, nếu không dạy bảo thì sao này sẽ mang lại cho nó một đều khổ. Cái tính hống hách kiêu ngạo đó cần được phải sửa thì mới được.
Làm cha làm mẹ ai không momg muốn con mình có cuộc sống tốt nhất, không lo không nghĩ, nhưng phải có giới hạn của một con người.
Ông chưa từng đổ lỗi nuôi dạy con cho vợ mình. Ông ở quân khu không phải được về thường xuyên, nên con gái do vợ ông một tay chăm sóc. Khi biết tính cách nó trở nên thành thế này thì ông đã đánh cho nó một trận. Làm quân nhân cho dù thế nào đi chăng nữa lời của cấp trên là tuyệt đối nghe theo, trừ những chuyện vi phạm pháp luật mà thôi.
Hôm nay con gái ông vào học quân đội, ức hiếp bạn học, xem thường sĩ quan huấn luyện. Nếu không dạy tương lai nó sẽ mang lại điều không tốt cho bản thân. Cho nên nếu đã vi phạm thì phải bị chịu phạt, tránh cho cái thói hư tật xấu của nó sau này sẽ làm khổ cho bản thân nó.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Em Có Thể Đi Theo Anh Không
2. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
3. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
4. Tự Chuốc Vạ Vào Thân
=====================================
"Chúng tôi đã quyết định sẽ ghi vào hồ sơ đại học của em ấy". Hoàng Giản Thế nói.
"Được! Nhưng xin mong các đồng chí hãy nương tay với nó. Hôm nay tôi có mặt ở đây là vì con gái tôi xem thường bạn học, xem thường sĩ quan huấn luyện tôi vô cùng thấy xấu hổ và có lỗi. Tại đây tôi cũng xin được thay mặt con gái tôi xin lỗi đồng chí bạn học này đây và đồng chí sĩ quan huấn luyện". Nói rồi ông ta chào theo quân lệnh và cúi đầu xin lỗi Lục Nghi An và sĩ quan Nguyễn Thành.
Không phải cúi đầu là xấu hổ với đều đó, hôm nay ông ta làm như thế cũng vì con gái mình. Nếu ghi vào hồ sơ đại học thì sẽ có vết nhơ đi theo con gái ông ta đến suốt cuộc đời.
Khi được ba của Kiều Vũ Anh cúi đầu xin lỗi Nguyễn Thành, anh ta cũng giật mình. Cũng vội chào theo quân lệnh. Nếu đã biết lỗi thì không nên bắt ép. Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại, nếu đã biết lỗi thì nên tha thứ.
"Con đã biết lỗi của mình chưa". Ông ta hỏi.
"Con biết rồi ". Khi thấy ba mình cúi đầu như thế cô ta cũng không còn thái độ kiêu căng như lúc ban đầu nữa. Dù sao thì cũng đã làm liên luỵ đến ba mình, khi đó cô ta nhất thời hưng phấn nên mới đe doạ bọn họ mà thôi, giờ đây ghi vào hồ sơ đại học lỗi lớn như thế sau này có nơi nào nhận cô ta nữa.
Cô ta nhanh chóng nhận lỗi và xin lỗi Lục Nghi An và Nguyễn Thành.
Nếu đã biết lỗi nên Hoàng Giản Thế muốn xem ý kiến của sĩ quan Nguyễn Thành và Lục Nghi An, vì bọn họ là người trong sự việc nên nếu hai người họ muốn truy cứu thì anh cũng sẽ phạt. Nếu không thì có thể kết khúc trong yên bình.
Về phía Lục Nghi An cô để cho sĩ quan Nguyễn Thành quyết định vì thầy ấy bị thiệt trong chuyện này. Cô cũng thấy nếu đã biết lỗi thì cũng nên tha thứ phạt chạy là được.
Còn Nguyễn Thành thì cũng không có ý phạt Kiều Vũ Anh ba của cô ta cũng đã cúi đầu lên tiếng xin lỗi.
Cuối cùng chuyện này kết khúc với quyết định xử phạt Kiều Vũ Anh một tuần lễ mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối chạy 30km. Và một tuần liền sáng nào cô ta cũng lên phòng phát thanh của quân khu đọc lời xin lỗi của mình.
Xem như là răn đe mọi người để làm gương, nếu ai mà còn xem thường sĩ quan huấn luyện thì sẽ không đơn giản là chỉ phạt chạy.
Do Kiều Vũ Anh mới phạm lần đầu nên bọn họ cũng cho cô một con đường sống, nếu ai mà học theo thói xấu đó sẽ bị nghiêm trị không tha.
Sau khi xử phạt Kiều Vũ Anh đọc lời xin lỗi dường như lời đọc của cô ta rất hay nên phía trên cuối cùng quyết định một tháng ở quân khu này cô ta hãy đọc bài để biểu dương các chiến sĩ ở quân khu. Đương nhiên Kiều Vũ Anh đã đồng ý Kiều Vũ Anh cũng rất thích công việc này.
Chỉ là không ngờ sau này cô ta sẽ làm phóng viên của quân đội và đi truy Nguyễn Thành khiến cho anh ta sợ hãi đến mức thấy Kiều Vũ Anh ở đâu là anh ta bỏ chạy mất dép. Và sau hơn ba năm kiên trì theo đuổi, Nguyễn Thành cuối cùng cũng đồng ý về chung một nhà.
Khi đó Nguyễn Thành ở quân khu, cùng với một số binh sĩ, anh quỳ xuống tuyên thệ với cô mãi mãi trung thành cả đời này với cô. Nguyện sẽ không thay lòng hay phản bội. Nguyện trung với nước chân thành với em.
Làm vợ của sĩ quan Kiều Vũ Anh biết rất gian khó khi thời gian ở bên nhau không được nhiều, họ cũng không gần với nhau.
Nhưng đây là điều mà cô ấy thích. Đến khi lấy nhau, cô ấy từng bỏi Nguyễn Thành khi đó mình mắng anh như vậy anh, thì anh thấy như thế nào.
Nhưng mà mãi cho đến về sau Kiều Vũ Anh cũng không nhận lại được câu trả lời của anh. Chỉ đến khi họ về già, lúc này anh mới nói.
"Nếu khi đó em không mắng anh thì anh cũng sẽ tìm cách để cho em vào bẫy của anh". Nguyễn Thành cười, cuối cùng Kiều Vũ Anh cũng biết thì ra anh sớm đã có mưu đồ với cô rồi!
Kiều Vũ Anh sẽ mãi không biết được, hằng ngày anh luôn chăm chú nghe bản tin của cô, đến cả thuộc lào không sót một từ nào.