Mục lục
Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh - Hani Hải Nguyễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tình hình của Nghi An không ổn, Tuyết Thanh bất đắc dĩ đi tìm nên cầm đầu đó. Không phải để trao đổi thân xác, mà là muốn thoả thuận với hắn ta.

Không biết họ thỏa thuận chuyện gì mà cuối cùng tên đó cũng để cho bác sĩ đến giúp Nghi An.

Cũng may cái thai không sao, trong quá trình bị bắt bọn họ chụp thuốc mê, cho nên có ảnh hưởng một chút. Nghi An cũng được băng bó lại vết thương trên tay mình, đạn cũng đã được lấy ra. Tuy vẫn còn hơi đau nhưng vẫn được an toàn thì tốt hơn cả.

Nghi An được thu xếp cho ở một căn phòng nhỏ hẹp. Như vậy đã là quá tốt rồi.

Nghi An rất dễ tiếp xúc với hoàn cảnh mới, đây cũng là điều rất tốt.

“Em đã nói gì với tên đó vậy”. Nghi An sợ cô bị thiệt. Cũng rất sợ vì mình mà dâng hiến bản thân cho tên khốn đó. Nếu không cả đời này Nghi An sẽ bất an khôn nguôi.

“Chỉ là giúp hắn cướp đoạt một khu khoáng sản thôi”. Cũng không có chuyện gì lớn, nên cô đã đồng ý. Hắn ta cũng có nói là muốn cô làm người phụ nữ của hắn nhưng cô đã cắt ngang lời hắn từ chối ngay lập tức mà không hề đắn đo suy nghĩ.

Sau đó thì hắn biết cô có chút tài mọn nên muốn cô giúp hắn đoạt một khu khoáng sản thì sẽ giúp. Thấy cũng không vấn đề gì cho nên cô đã đồng ý.

Nếu không tình hình của Nghi An thực sự không ổn một chút nào.

Chỉ là Hà Tuyết Thanh đã tính sai một bước, bọn họ có máy dò truyền tin. Thiết bị của cô đã bị thu lại, biết mình đã bị lộ tẩy nơi ẩn nấu nên bọn họ nhanh chóng đưa các cô đi nơi khác.

Tên đó liếc cô một cái, cho người nam cấp dưới bên cạnh xét người của cô và Nghi An xem có còn gì không. Nhưng mà Nghi An lại phản đối, ở đây toàn là những người tay chân không sạch sẽ lại d.âm dục, làm sao cô có thể chịu được.

“Không còn gì nữa đâu”. Hà Tuyết Thanh nói. “Có bao nhiêu đó thôi”.

“Cô mà giấu nữa, thì đêm nay đừng mong được yên thân. Ngay cả cô nữa”. Hắn ta chỉ vào hai người.

Nghi An và cô sợ hãi gật đầu. Máy truyền tin mất rồi, chống đối cũng không phải là cách bởi vì như vậy sẽ rất nguy hiểm cho cả hai, Tuyết Thanh phải suy nghĩ cho thật kỹ.

Liên quan đến mạng người, không được sơ xót gì!



Khi biết không còn gì họ mới yên tâm bịt mắt, trói tay chân của các cô lại hết, rồi mới đi nơi khác. Nhưng thiết bị truyền tin của cô, vẫn để ở lại nơi này. Bọn hắn muốn đánh lạc hướng bọn người đi tìm các cô.

“Ngoan ngoãn một chút”. Tên đó nói với cô. Hắn ta để con dao ngay trên cổ Nghi An. “Nếu không tôi sẽ ném cô ta cho đám đàn em chơi chết mới thôi, tôi không ngại giết một xác hai mạng đâu”. Dám truyền tin đi, may mà hắn phát hiện kịp thời, nếu không thì toi luôn rồi.

Cô gật đầu, một mình cô trốn được, nhưng bây giờ lại có thêm Nghi An e là rất khó. Chỉ có thể nghe theo họ mà thôi.

Không biết gì vấn đề gì, nếu mà là trước đây thì có lẽ Hà Tuyết Thanh cô đây đã không xen vào những chuyện như thế này.

Nhưng đến lần này rồi lại lần khác, khi bản thân mình bỏ đi lại xen vào rất nhiều việc trong thiên hạ này.

Có lẽ…có lẽ thời gian cô sống cùng với Minh Hoàng Lễ đã khiến bản thân thay đổi lúc nào không hay biết.

Cho nên lúc đó Tuyết Thanh không đành lòng cho nên đã đi cứu người.

Bởi vì dù sao cũng là một mạng.

Đối với Nghi An thì lại khác. Cô gái nhỏ này năm lần bảy lượt cứu giúp họ biết bao nguy hiểm đã đến. Không những vậy còn tặng cho họ những thứ để phòng thân.

Họ không quen biết nhau, chỉ biết qua người đàn ông của nhau, hoặc nói đúng hơn Từ Khiêm là người đấu thầu mấy hợp đồng với Lâm Tân Viễn, khi đến dự tiệc, mới gặp Minh Hoàng Lễ ở đó.

Khi đó Nghi An có việc nên không đi, với lại lúc đó họ mới xác định quen nhau, nên Nghi An chưa muốn cho ai biết cả.

Nghi An vuốt ve bụng mình, sinh con trai thì tốt quá, nếu như vậy cô sẽ đào tạo đứa con mình trở nên thật mạnh mẽ để thay cô trả ơn này cho Hà Tuyết Thanh.

Con gái thì cũng rất tốt, cũng sẽ đưa nó đi đào tạo để phòng thân và bảo vệ mình. Không phải lúc nào cô và Từ Khiêm cũng bên con, đôi khi nó phải tự mình lớn lên để vượt qua những hoàn cảnh trái ngang khó khăn trong cuộc sống này cũng như những thử thách của cuộc đời đang trông chờ và chờ đợi con mình vượt qua.

Tên đó nhìn hai người các cô một chút sau đó thì đi nghe điện thoại.

“Chổ của tôi đã bị lộ, bây giờ tôi sẽ đưa người đi đến nơi khác để cất giữ.” Tên đó nói trong điện thoại.

“…”.

“Người vẫn còn ở trong tay chúng tôi, cô ta đã bị thương rồi”.

“…”.

“Bị thương lúc tranh đấu với nhau, cô ta trúng hai phát đạn. Tính mạng không sao”.

“…”.

“Bây giờ cô muốn tôi cho đàn em tận hưởng cô ta luôn à”.

Nghi An đang lắng nghe cuộc nói chuyện của hắn thì giật mình.

Cái con khốn đó! Bà mày mà thoát được, người đầu tiên tap tìm đến sẽ là mày đó, con khốn nạn!



“Tôi tự có sắp xếp, cô chuyển tiếp số tiền còn lại cho chúng tôi đi, video sẽ được gửi đến cho cô sau khi chúng tôi nhận tiền”.

“…”.

“Bảo đảm không. Ha! Nếu cô không tin ngay từ đầu đã không tìm đến tên Quạ đen này. Lạc Nhân cô mà không đưa tiếp số tiền như chúng ta thoả thuận thì đừng mong tôi làm theo”.

“…”.

“Được.”. Sao đó thì tắt máy.

Tên đó nhìn về phía hai người họ, sau đó ra lệnh cho một người đàn em của mình, đi lại nói nhỏ với hắn ta vài câu rồi chuẩn bị đi.

Không biết họ trao đổi gì với nhau, nhưng mà không hiểu sao Nghi An lại thấy ớn lạnh.

Chắc chắn chỉ toàn là chuyện xấu mà thôi, đám người này làm gì có chuyện gì tốt lành chứ!



Khi Minh Hoàng Lễ đến nơi thì mới biết họ đã đi tất cả, sợi dây chuyền anh đích thân chế tạo, cũng được để lại. Xem ra các cô đã bị phát hiện rồi.

Minh Hoàng Lễ cẩn thận cất giấu sợi dây chuyền vào trong túi mình. Rồi cho người tiếp tục tìm. Cô đi chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Đúng như anh nghĩ, Nghi An để lại dấu của mũi tên hướng đi thẳng. Cho nên các anh tiếp tục đi theo hướng đã chỉ định.

Minh Hoàng Lễ không phải khen một câu, cô gái này đúng là thật sự rất thông minh trong tình thế đầy nguy hiểm mà có thể để lại dấu vết. Không biết nên khen cô ấy hay là chê trách bọn kia đã không canh giữ cẩn thận, để cho bọn anh lần theo dấu vết này.

Ừm! Người như vậy cũng có chút tài mọn, cứu cũng rất đáng, Minh Hoàng Lễ chỉ sợ cô ta làm liên luỵ cho bé con mà thôi.

Xem ra người của Từ Khiêm cũng không ngốc lắm.

Từ Khiêm cũng có một toán ám vệ nhưng số này không so gì với lão đại Hắc Phong cả. Nhưng dù sao có người của mình vẫn tốt hơn, đề phòng bất trắc vẫn hơn.

Từ Khiêm biết mình đã nhận ơn của Minh Hoàng Lễ cũng chỉ biết sau này sẽ đền đáp lại anh mà thôi. Anh không phải là người trong thế giới ngầm cũng không giúp được gì nhiều cho anh.

Nhưng nếu một khi Minh Hoàng Lễ nhờ thì Từ Khiêm anh đây sẽ giúp mà không hề nà một câu gì. Bởi vì ân tình này quá lớn, không biết trả như thế nào mà thôi.

- ------------

Tại một nơi khác.

Kể từ khi nhận được tin tức của tên Quạ đen kia thì Lạc Nhân đã đập đổ hết đồ đạc có trong thư phòng của mình.

Tên khốn này dám uy hiếp cô ta sao?

Ai cho hắn cái lá gan đó, xem Lạc Nhân cô ta đây là người chết rồi đúng không hả.



Thằng khốn!

Lạc Nhân lửa giận bùng phát lên, mục tiêu của cô ta vốn chỉ có Nghi An mà thôi, không ngờ con khốn này lại chỉ bị thương. Sao nó không chết luôn đi chứ.

“Aaa”. Cô ta hét lên.

“Nghi An!!! Nghi An! Tao nhất định phải cho mày biết thế nào là thê thảm, thảm hại một cách nhất định đây”. Lạc Nhân siết chặt điện thoại trong tay mình.

“Mạng mày cũng lớn thật”. Bị trúng đạn nhưng lại không chết, lại còn được cứu đi nữa.

Con khốn này sao nó lại may mắn như vậy chứ. Truyện Đoản Văn

Phải để cho nó nếm mùi bị c.ưỡ.ng b.ức tập thể mới đúng, cho nó thôi chừa cái thói lẳng lơ với đàn ông đó.

Lạc Nhân hình tĩnh lại, cô ta chuyển tiền cho tên khốn đó, sau đó lại mở một nụ cười kinh tởm.


“Tao sẽ rất mong chờ những đoạn video của mày được xuất ra. Ha ha. Để xem Từ Khiêm còn cần mày nữa hay không?”. Ha ha. Mới nghĩ thôi Lạc Nhân thấy vô cùng sung sướng, nhất định cô ta phải chứng kiến được cảnh Lục Nghi An đó bị c.ưỡ.ng b.ức mới được.


Ha ha!!


Còn Từ Khiêm sao? Đợi khi anh tìm được thì có lẽ nó đã bị chơi đến thảm hại rồi, coi chừng đứa bé đó cũng không còn.


Điều là nghiệt chủng cả. Con của Từ Khiêm chỉ có thể do cô ta sinh mà thôi, không ai có tư cách đó cả.


Loại người thấp kém như Lục Nghi An đó, hoàn toàn không xứng với Từ Khiêm!


Không hề xứng. Cô ta giỏi giang như vậy, lại còn xinh đẹp, Lạc Nhân luôn tự tin với nhan sắc của mình. Cho nên rất không hài lòng với việc Từ Khiêm ở bên Nghi An.


Nếu đã không phải là của cô ta, thì đừng mong ai có được Từ Khiêm, nếu không ăn được thì Lạc Nhân đây sẽ phá hủy tất cả mọi thứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK