Nên nhất thời…
“Mày có biết suýt chút nữa là mày hại cả nhà rồi không?”.
“Em…hắn ….”. Vì lúc đó, nghe vào những lời đường mật của tên đó, nên ả… mới lấy.
“Đồ ngu”. Ba ả tát cho một bạt tai, đến cả mẹ cũng không ngăn lại.
“Ba. Nếu như không phải Khanh Từ thông minh, thì coi như chúng ta là người ăn cắp rồi”. Hắn vẫn không quên được.
Nếu như nhận định là người ăn cắp bí mật kinh doanh thì ai mà muốn dính với họ nữa chứ.
Phá sản chỉ là nay mai. Họ không tính là thượng lưu, nhưng cũng là một gia đình giàu có, chỉ là gần đây nhất thời xảy ra chuyện nên mới dần lụm bại.
Ba của hắn cũng gật đầu. Rất đúng, lần này do Khanh Từ thông minh, họ mới giải oan được. Nếu không thì nỗi oan này, công sức này khó mà nói hết được.
Khanh Từ đi cả ngày, nên đã rất mệt mỏi, thêm việc đang mang thai nên cô ta liền xin phép lên phòng nghĩ ngơi thì bất ngờ bị Nguyễn An Ninh vịn lại.
Đẩy ngã cô ta.
Á.
“Khanh Từ”. Hắn liền lao đến, dùng thân mình cho cô đè lên.
Bộp
A.
“Khanh Từ”.
“An Lưu”.
“Em có sao không”. Hắn vội vàng đỡ cô dậy.
Khanh Từ lắc đầu nhưng vì quá mệt mỏi nên đã ngất đi, mẹ hắn liền gọi bác sĩ đến.
Tiện nhân! Nguyễn An Ninh mắng cô.
Cái thai đã được hơn ba tháng, cũng đã ổn định, nhưng hắn vẫn lo. Đứng ngồi không yên.
“Không sao. Mọi người đừng lo, thiếu phu nhân vì mệt mỏi nên ngất mà thôi”.
“Cảm ơn”.
Tiễn bác sĩ về rồi, hắn yên tâm hơn.
Bốp
Một cái tát liền rơi thẳng vào mặt của Nguyễn An Ninh. Hắn ra tay rất mạnh, khiến cho khoé môi của ả còn chảy máu.
“Cút cho tao”.
“Anh…”. Ả che mặt mình lại.
“Mày hại gia đình này bao nhiêu đó chưa đủ sao? Mày không thấy em ấy vì gia đình này làm biết bao nhiêu cực khổ, vậy mà mày dám đi lấy đồ nhà cho người khác? Còn dám hại em ấy”. Hắn giơ tay tát thêm một cái. “Cút ra khỏi nhà cho tao”.
“Anh…đi thì đi”. Ả cũng không thèm ở lại đây. Vì Phạm Gia đã hứa cho ả cuộc sống mới.
Bà mẹ thì nhu nhược không biết làm sao, nhưng vì chuyện lớn nên vẫn im lặng.
Biết con dâu hiện tại lập công lớn, nên phải nhẫn nhịn.
Mọi người lục đục rời đi, căn phòng dần yên tĩnh lại.
- ----
Vì chuyện của Phạm thị ăn cắp bí mật kinh doanh, nên đã đổ thành một làn sóng mới, các đối thủ khác, thay nhau tẩy chay Phạm thị vì không ai muốn làm ăn chung với một gia đình như vậy.
Vì chuyện này mà hắn vị ba mẹ mình trách mắng một trận, sau đó thì tức giận rời đi.
Không ngờ về đến nhà thì gặp phải Nguyễn An Ninh ở đây, hắn lại càng điên tiết hơn, đánh ả không chút thương tiếc.
Nguyễn An Ninh cứ nghĩ mình được hạnh phúc không ngờ… ả bị đánh thừa sống thiếu chết, sau đó còn bị hắn bắt phục vụ, thoả mãn nhu cầu của bản thân.
Ả thật sự hối hận rồi. Không nên vì nghe lời đường mật mà làm hại gia đình, hại mọi người, giờ đây ả phải trả giá cho hành động của mình đem lại thế này đây, có trách thì cũng chỉ biết trách do ả quá ngu ngốc tin vào những lời nói gió bay đó.
- -----
Cố Hân cũng nhìn thấy tin tức, cũng nhìn thấy Khanh Từ đứng trên sâu khấu thuyết trình lấy lại công bằng cho Nguyễn thị.
Cô tự thấy mình không bằng. Nếu so sánh, thật sự thì Khanh Từ rất giỏi lại còn thông minh.
Nhưng lại không ghét cô ấy, chuyện đã qua, nên vẫn cứ cho qua thì hơn. Dù sao thì Khanh Từ cũng rất tốt để cho cô phải học hỏi thêm nhiều thứ.
Tiếp đó một tháng sau, Cố Hân phải đi may váy cưới, số đo của cô được anh đưa đến nhà thiết kế C, nhưng vẫn muốn đến xem tiến trình may váy.
Cô thấy mình béo lên rồi, hừm.
Hôm đó Cố Hân giảm cân triệt để, để cho mình mặc váy cưới đẹp nhất mới được.
“Vợ anh không béo”. Anh thấy cô ăn uống khổ quá thì đau lòng.
“Im đi!”. Cố Hân liếc anh. “Anh biết cái gì mà nói”. Thở thôi cũng béo.
“…”. Lục Nghiên Trung sờ mũi, rõ ràng là vậy mà. Con gái khó hiểu thật.
Haizzz.
Khi họ đi thử váy cưới thì bất ngờ lại gặp Khanh Từ và chồng của cô ấy ở đó.
Vì sợ An Lưu hiểu lầm, nên liền muốn kéo đi.
“Không sao. Anh hiểu, không phải ở đây có nhà thiết kế em thích sao”. Khi đó hắn không cho cô được một hôn lễ đích thực, nên hiện tại muốn bù đắp lại.
Hai cô gái nhìn nhau, Cố Hân mỉm cười trước, Khanh Từ có chút ngạc nhiên nhưng vẫn cười lại.
“Chúc mừng cậu”. Lục Nghiên Trung nói.
Họ ngồi ở bên ngoài đợi chờ cô dâu của mình, chuyện đã qua, anh cũng không ích kỷ nhắc lại.
“Cảm ơn, cũng chúc mừng cậu”.
Hai người họ cười.
“Trải qua chuyện vừa rồi, tôi mới biết cô ấy là người tốt, cũng may mọi chuyện chưa kết khúc”. Nên hắn mới có thể làm lại từ đầu.
“Phải. Hai người sẽ hạnh phúc mà thôi. Khanh Từ đã rất may mắn khi gặp cậu”.
Hắn không nói gì thêm. Đúng lúc nhân viên gọi hắn đến xem Khanh Từ thử váy.
Lục Nghiên Trung cũng mò đến.
“Đẹp không anh”.
“Rất đẹp”. Anh không nhịn được mà hôn lên môi cô, nhên viên thấy vậy thì liền tinh ý kéo màn lại để lại không gian cho họ.
Cố Hân bị anh hôn đến choáng váng, bàn tay hư hỏng mò đến ngực anh.
“Muốn sao?”. Anh khàn giọng. “Hân Hân..”.
“Muốn…nhưng…”. Làm sao có thể làm ở đây được cơ chứ.
“Mẹ nó”. Anh mắng một câu! Anh chỉ muốn lột sạch cô rồi thoải ý mà ra vào.
Khó khăn lắm mới nhịn được đến khi cô thay đồ xong, đi ngang qua màn của Khanh Từ nghe tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, Cố Hân đỏ mặt, kéo anh nhanh chân rời đi.
Lên đến xe, chưa kịp ngồi xuống thì đã bị anh kéo ngồi lên đùi.
“Đừng…nơi này…”. Sao đó cô ngồi nghiêm túc lại, chiếc xe phóng như bay về nhà của họ.
- ------
Anh tất bật chuẩn bị mọi thứ cho xong, thời gian kết hôn cũng đã sắp rồi. Anh không muốn phí thêm một chút nào. Nhanh chân đón Cố Hân về mới được.
Sau đó Cảnh Hàng cũng đã có bạn gái. Khi đưa về, Lục Nghiên Trung mới biết là cô gái trước kia đã cứu cậu ấy.
Trải qua bao năm, họ đã đến được với nhau, càng bất ngờ hơn, là Thiên Như đã mang thai. Cho nên Nam Hàng càng vội vã kết hôn, thậm chí còn vượt mặt anh trai của mình.
Còn hơn hai tháng nữa anh mới kết hôn, nên tranh thủ, Nam Hàng bắt anh trai mình làm rể phụ cho mình.
Và cũng trong chuyện này, người vui nhất là mẹ Lục, nhà có cháu con trai lại kết hôn, nên bà rất vui. Cũng không đòi hỏi gì thêm.
Nhưng ba mẹ Thiên Như đã mất sớm, cô ấy chỉ có một mình nên vào ngày cưới không ai đưa cô lên lễ đường. Nam Hàng đã sớm chuẩn bị mọi thứ, nên anh đã nói với ông Lãnh là đưa Thiên Như lên lễ đường.
Cũng hôm đó, ông nhận Thiên Như làm con gái của mình, là em của Thanh Thanh. Tuy nhiên, Thiên Như đã từ chối. Vì cô không muốn làm phiền mọi người.
“Không phiền, chuyện nên làm, chú cũng mong muốn nhà có thêm nhiều con, nhiều cháu”. Ông Lãnh cười.
“Con…”. Thiên Như xúc động nhìn ông, cuối cùng vì lời khuyên của mọi người, cô ấy vẫn đồng ý.
Vì Nam Hàng đang điều hành Lục thị thay cho Nghiên Trung, tuy nói là thay nhưng anh biết anh trai mình từ sớm đã ném hết cho anh. Để anh gom lấy trách nhiệm này, ngày ngày vui chơi bên chị dâu.
Sớm biết như vậy, khi đó, Nam Hàng không nên nhận lấy thì hơn. Giờ đây…
Anh cả đúng là anh trai tốt! Chỉ biết ném việc cho em trai mình mà thôi.
Nhà họ Lục liên tục có tin vui, con trai thứ lấy vợ là con gái nhà họ Lãnh, không lâu sau đó thì đến con trai cả cũng lấy vợ là thiên kim nhà họ Cố.
Hai nhà Lục Cố càng thêm gắn bó vì sự hôn nhân này mà không phải là liên hôn như bao nhà khác.