“Hôm qua cô gây chuyện chê còn nhỏ đúng không?”. Từ Khiêm quay người nói.
Đoàn Ân Nhi đang muốn lên xe thì rục chân lại, mím môi nhìn Từ Khiêm.
Ả không ngờ Minh Hoàng Lễ đó dám cho người đem cô ta xách về nhà như một con gà.
Về kêu ông Đoàn dạy bảo lại con gái mình nếu không thì nhanh thôi anh sẽ cho cô ta chết không được toàn thây.
Cô vợ nhỏ mềm mại kia tưởng mềm yếu vậy mà Đoàn Ân Nhi thấy lại lên tiếng. “Mang nó về cho bé Đóm ăn đi. Lâu rồi Đóm chưa được ăn thịt”.
“…”. Người nhà họ Đoàn.
“Quên nói với các vị Đóm tên một con sói nhỏ”.
“….”. Một khoảng im lặng thấy rõ.
Đoàn Ân Nhi nghe vậy càng sợ hãi thêm thôi hứa sẽ không làm phiền họ đâu.
“Đừng có mà mơ tưởng đến chồng tao, cũng như mơ đến chồng của người khác nếu không thì mày…”. Tuyết Thanh bóp nát quả cam, nước văng khắp lên mặt của Đoàn Ân Nhi.
Khiến cho ả vô cùng khốn đốn, nhưng cũng không dám phản kháng lại việc này. Chỉ có thể cam chịu mà thôi.
Vì nếu gây chuyện, người thiệt luôn là họ.
Kim Hà đưa cho cô một chiếc khăn mà lau tay, lau xong Tuyết Thanh ném vào đầu của Đoàn Ân Nhi.
“Hôm nay chúng tôi đến đây không phải để gây chuyện, cũng không thích làm lớn chuyện”.
“….”. Chuyện như vậy mà không gây? Không làm lớn. Khái niệm của cô gái này hình như hơi lạ thì phải.
Không ngờ, nữ ma đầu đó bị động thai, phải ở lại nhà họ Đoàn nghĩ ngơi vài ngày. Sáng hôm nay Đoàn Ân Nhi phải lén trốn mới đi được.
“Tôi là người đã có gia đình, có vợ con, Đoàn tiểu thư đừng đến phiền tôi nữa. Tránh cho những chuyện không hay lại xảy ra”.
“Từ Khiêm”. Đoàn Ân Nhi muốn nắm tay anh lại. Nhưng Từ Khiêm lại nhanh tay tránh đi. “Em thật sự không để ý đến việc anh có vợ con”.
“Nhưng tôi để ý”.
“Đàn ông có vợ con thì sao. Em cũng có thể yêu thương bọn chúng”.
“Nhưng tôi lại chỉ yêu mỗi mình vợ mình. Chuyện hôm nay tôi nể mặt Đoàn gia nên sẽ không truy cứu, nhưng nếu có lần sao. Chính tay tôi sẽ đích thân lấy mạng của cô”.
Anh rời đi, Trần Hà cùng với Đoàn Ân Nhi nhìn nhau rồi nhìn xe của anh đi khuất.
Đoàn Ân Nhi khóc một hồi, Trần Hà an ủi hết lời, hứa nhất định sẽ tìm cách cho cô ấy.
Trần Hà sẽ tuyệt đối không cho Nghi An và Từ Khiêm ở bên nhau. Bà ta sẽ phải ngăn cản bằng mọi giá mà thôi.
- -------
Hai tuần sao đó.
Ông Từ đã được xuất viện, Từ Khiêm đến đón ông về nhà của mình nhưng ông lại từ chối. Ông không muốn làm phiền thêm đôi vợ chồng trẻ này đâu.
Nghi An cũng khuyên ông ở lại, nhưng vẫn không được.
Sau đó Từ Khiêm bắt đầu bận bịu với công việc do ông Từ để lại. Anh lại một lần nữa tạm gác lại việc giảng dạy của mình. Tập trung vào việc của công ty.
Để mọi thứ ổn định lại anh mới tính tiếp đến chuyện khác.
Khi ổn lại đã là năm tháng sau đó, Nghi An thấy anh ốm đi rất nhiều. Thường xuyên nấu những món ngon đưa đến công ty hay là đợi anh về nhà mà ăn.
Những việc ông Từ để lại nó như một mớ hỗn độn, Từ Khiêm phải mất sức mới ổn định lại.
Sau đó anh ban hành ra cải cách chính sách công ty, đưa những người có năng lực lên quản lý do anh đích thân tuyển chọn.
Anh tuyển chọn người trong vòng một tháng từ mấy trăm người cho đến chỉ còn hơn hai mươi người nắm giữ các phòng ban khác nhau.
“Lãnh Thanh Thanh”. Từ Khiêm nhìn tên mà sợ mình đọc sai. Sau đó anh liền liên lạc với Cố Minh việc Thanh Thanh nộp hồ sơ ứng tuyển vị trí nhân sự tại công ty mình.
“Không được!!! Từ Khiêm. Cậu loại cho tôi”. Cố Minh bên đây nhanh đành đạch. “Loại!! Loại đi”.
Em ấy chỉ có thể làm ở Cố thị mà thôi. Những nơi khác thì đừng hòng. Biết bao nhiêu con mắt đang dòm ngó vợ mình chứ.
“Sao được”. Từ Khiêm cười khẽ. “Hồ sơ của em ấy rất tốt, tôi lại thấy rất hợp”.
“Đồ chó Khiêm! Vợ của ông”.
“Đồ chó Minh. Ai bảo cậu không cẩn thận”.
“Từ Khiêm. Nói thật là tôi đã hết cách rồi, muốn em ấy ở bên mình”.
“Chuyện của cậu. Được rồi tôi phỏng vấn đây”.
“Này này…alo…”.
Shit! Mẹ nó chứ. Hai người này chỉ giỏi làm cho anh tức giận mà thôi.
Sau đó Thanh Thanh phỏng vấn. Từ Khiêm thấy cô rất được trả lời cũng rất tốt nên đã nhận làm thực tập sinh, theo đó là mười người thực tập sinh.
Từ Khiêm cũng không nói ra mối quan hệ của họ, Lãnh Thanh Thanh càng không nói gì.
Khi Cố Minh đến Thanh Thanh sợ xanh mặt. Chỉ sợ anh nói ra cái gì đó thôi. Nhưng Cố Minh lại cười cười. Thanh Thanh biết chuyến này mình tiêu rồi.
Đêm nay không chết mới lạ.
Cố Minh liếc nhìn thực tập sinh rồi đi theo Từ Khiêm vào phòng. Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhỏm.
Sau đó cô đi toilet thì bị một người kéo vào trong phòng vệ sinh.
“Là anh”. Cố Minh mới buông Thanh Thanh ra. “Ai cho em đi đến nơi này? Tại sao em lại không đến Cố thị”.
“Đến làm việc mà”.
“Làm việc”. Cố Minh nhìn cô. “Vợ anh xinh quá”.
“…anh anh…”. Thanh Thanh vội ngăn lại bàn tay đang làm rộn trên người mình. “Đừng mà…”.
“Anh muốn…”. Hôm nay Thanh Thanh mặc váy ngắn, anh đưa tay kéo nhẹ khoá kéo.
“Nghiêm túc cho em”.
“Các người có thấy hôm nay thực tập sinh đến nhiều không”.
“Phải đó, hồi niệm lại những chuyện trước kia, chớp mắt đã gần mười năm”.
Thanh Thanh sợ hãi họ sẽ đi vào. Nên càng áp sát người vào Cố Minh, anh đặt cô ngồi trên bồn cầu, sau đó cởi bỏ quần áo.
Thanh Thanh đỏ mắt lắc đầu cầu xin anh.
Nhưng Cố Minh lúc này đã bị tình dục chi phối, nên cởi vội khoá kéo rồi chậm rãi đút vào.
“Ưm…”.
“Các người có nghe thấy tiếng gì không”.
“…”. Thanh Thanh sợ hãi cắn mạnh lên cổ anh.
“Có gì đâu, người ta đi vệ sinh mà”.
Lúc đó có một cô gái từ buồng khác đi ra, mọi người mới thôi nghi ngờ.
Nghe tiếng bước chân càng đi xa, Cố Minh càng thêm hưng phấn mà ân ái.
“Ưm…Cố Minh…chậm thôi…”.
“Em sợ hãi siết anh chặt quá”. Cố Minh bế cô lên. “Đừng sợ, anh chỉ làm một lần thôi”.
“A…ư…”. Cố Minh đặt cô xuống, sau đó từ phía sau mà thúc mạnh tới tấp. Thanh Thanh tìm chổ bám lấy nhưng không có chút sức nào.
......
Khi thoả mãn, Cố Minh mới lau sơ người cho Thanh Thanh, cô thấy quần áo trên người anh vẫn còn nhưng cô thì đã sớm khoả thân rồi.
Cố Minh giúp cô mặc lại đồ lót xong rồi đến quần áo, rồi Thanh Thanh đi ra khỏi đó trước, thấy không có ai thì mới yên tâm bảo Cố Minh đi ra.
Lần đầu làm chuyện xấu nơi này, có chút kích thích nhưng vẫn sợ hãi. Sợ bị phát hiện không thôi.
Sau đó cô đi ra bãi đậu xe trước rồi Cố Minh đưa cô về nhà.