Sau đó anh lại sốt lại. Khiến cho Cố Hân muốn nhảy cả tim ra ngoài.
Đến khi trời gần sáng, Lục Nghiên Trung mới thôi bớt sốt, lúc này Lục Nam Hàng đã tỉnh dậy, đêm qua anh ta có thấy cách mà Cố Hân lo cho anh cả, cả đời này có lẽ Lục Nam Hàng không bao giờ quên đi được.
Người con gái yếu đuối, nhưng lại đầy khí thế mạnh mẽ. Yêu nhau như thế nào mới có thể tự mình vào nơi nguy hiểm này tìm anh cả đây.
Thấy Cố Hân cũng đã ngủ dậy. Nam Hàng mới lên tiếng. “Chị dâu ở đây trông anh cả nhé, tôi ra ngoài tìm nước”. Nước Cố Hân đem đến họ đã uống hết, thêm việc Cố Hân lau người cho Lục Nghiên Trung nữa.
Tuy nước vẫn còn nhưng cũng không nhiều, Lục Nam Hàng muốn ra suối tìm thêm một chút nước nữa.
“Đừng…”. Cố Hân lắc đầu. “Bên ngoài nguy hiểm, anh mà đi ra chỉ có thể chết thôi, đám người đó đêm qua tôi đã giết mấy tên họ sẽ không để yên đâu”.
“Chúng ta cũng không thể ở lại đây chờ chết được, Lục Hà Ái đó muốn giết tôi, sau đó đến Nghi An nhưng mà em ấy đã đỡ tất cả cho Thanh Thanh.”
“Ừm! Cho nên anh cẩn thận, vì vậy anh vẫn luôn là mục tiêu của họ”. Cố Hân nói.
Đêm qua họ đã nói chuyện với nhau, anh kể lại việc mình bị thương do vô tình nghe được chuyện Lục Hà Ái nói với người khác ở một quán ăn. Cho nên anh ta mới bị truy sát đến thảm hại.
Anh ta cũng biết việc Nghi An không phải là em gái, Thanh Thanh mới đúng. Vì khi đó mẹ của Lục Hà Ái bắt tay với mẹ Nghi An thật sự tráo đổi con với nhau.
Cho nên khi đó bà ta mới nhẫn tâm bỏ lại Thanh Thanh đi theo sự xa hoa của bản thân mình.
Chuyện Nghi An gặp tai nạn cũng do Lục Hà Ái gây ra, vì Nghi An đã vô tình nghe được. Nhưng em ấy lại may mắn thoát chết. Mặc dù không xác định được Nghi An có nghe hay không, họ vẫn ra tay giết cô! Sau đó mới đến Lãnh Thanh Thanh!!
Tuy Thanh Thanh được Cố Minh bảo vệ, nhưng họ vẫn luôn tìm cách giết cô ấy.
Ba anh em nhà họ Lục, đã liên luỵ đến Nghi An! Cô gái nhỏ đã bị tráo đổi sau đó còn bị hãm hại mấy lần suýt không còn mạng.
Người vô tội nhất trong chuyện này chính là Nghi An! Cô ấy đã thay Thanh Thanh chịu tất cả sự hiểm nguy mà Lục Hà Ái đã tính kế sẵn.
Thêm vào đó khi anh ta được cứu sống thì anh cả đến, vốn tưởng được thoát ai ngờ lại còn thê thảm hơn.
Hai người họ bỏ chạy vào rừng, khi đánh nhau, Lục Nghiên Trung thấy Nam Hàng suýt bị đâm chết thì không chút do dự đẩy anh ta ra, mũi dao cứa vào cánh tay của anh…
“Anh cả”. Nam Hàng đỡ lấy anh mình. Sau đó tiếp tục chạy.
Những tên đó bị Lục Nghiên Trung đánh bị thương cũng không nhẹ, chỉ là Lục Nghiên Trung đã cướp được súng. Bọn họ có chút e ngại. Không ai muốn chết cả.
Lục Nam Hàng dìu anh đi mới biết, ngoài vết thương trên tay, anh cả còn trúng một phát đạn ngay vai.
Tuy đã được anh lấy ra, nhưng mà vẫn không có thuốc cho nên anh mới sốt.
Thuốc anh tìm được cũng không có ít gì, cũng chỉ giúp bớt sưng thôi.
Lục Nam Hàng trước đây vô cùng tự do tự tại, anh ta say mê với việc đi khảo cổ, đi khắp nơi trên thế giới, nên mọi việc vẫn luôn giao hết cho anh trai mình.
Anh nghĩ đến thôi là đã tức giận, Lục Hà Ái đó anh rất tốt với cô ta, không ngờ lại hại cả gai đình anh ta như vậy. Ngôn Tình Hay
Đúng là tiện nhân!! Khốn nạn mà!
Anh mà trở về được, nhất định sẽ không tha cho Lục Hà Ái, bằm cô ta ra làm trăm mảnh mới hả dạ, mới xua đi được cơn tức giận này.
Nhưng mà…tình hình của họ bây giờ không thể đi được. Anh cả vẫn còn mê man.
“Đợi thêm đi, không sao đâu”. Cố Hân vuốt tóc của Lục Nghiên Trung. Chắc anh hai của mình sắp đến rồi, Cố Hân cũng rất yên tâm phần nào.
“Anh cả!! Anh mà không tỉnh lại em sẽ cướp vợ anh đó”. Lục Nam Hàng lay lay anh mình. Anh ta cũng hết cách rồi!
“…”. Cố Hân liếc anh ta, không thèm quan tâm. “Anh mà lay hoài anh ấy chưa chết cũng sẽ chết nhanh đó”. Sao mà ngu ngốc quá vậy nè, hai anh em nhà này nói tính tình không như nhau thì lại sai vô cùng.
Ngốc nghếch lại còn đáng yêu.
Hừ!
Lục Nam Hàng thở dài. Thấy Cố Hân tức giận như vậy Nam Hàng cũng đành im lặng.
Lúc này Lục Nghiên Trung bỗng nhiên nhúc nhích ngón tay mình, sau đó thì dần cử động rồi kêu gọi khát nước. “Nước…”. Giọng Lục Nghiên Trung khều khào.
“Nước…nhanh!!!”. Cố Hân bảo Lục Nam Hàng lấy nước.
Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, anh đúng là xấu xa mà!! Hai mắt của Cố Hân khóc qua nay sưng lên hết rồi, bây giờ anh mới tỉnh lại.
Lục Nghiên Trung được uống nước sau đó thì tỉnh lại, anh mơ màng nhìn thấy Cố Hân.
Anh …chết rồi sao? Sao anh lại thấy Cố Hân ở nơi này vậy? Cuộc đời này của cô xem ra bị anh hại thê thảm rồi, nếu như…nếu như thoát được thì tốt nhưng không thoát được thì sao? Cố Hân ở nhà đợi anh, cô ấy sẽ đợi cả một đời hay sao?
Lục Nghiên Trung không hối hận việc mình đi tìm em trai, thậm chí bị thương nặng. Anh chỉ không cam tâm đã bỏ lại một người con gái nhỏ bé mà thôi.
Anh sẽ chết ở nơi này…tương lai cô sẽ cùng người khác chung sống. Nếu như có thể…chỉ cần trong tim cô nhớ một chút người đã chết như anh thì đối với anh đã quá đủ rồi.
Tuy không cam tâm việc đẩy Cố Hân cho người khác, còn hơn cô ở vậy cả đời đợi anh.
"Nghiên Trung…anh Nghiên Trung ". Cố Hân gọi anh.
“Anh nợ em rồi”. Anh cứ nghĩ mình gặp ảo giác, sắp chết rồi, mơ thấy cô như vậy anh rất vui vẻ. “Hân Hân… anh nợ em rồi…nợ em rồi…”.
Thời gian ở cùng Cố Hân không nhiều, gần đây anh lo lắng cho em trai, gia đình mà bỏ bê em ấy rất nhiều. Lục Nghiên Trung nghĩ lại anh chưa từng làm được gì cho Cố Hân cả.
Nước mắt anh rơi xuống. Anh sẽ chết ở nơi này!
Cố Hân chính là người anh tiếc nuối nhất trong hai mươi tám năm anh sống trên đời này. Trước đây Lục Nghiên Trung không có ai làm cho anh rung động, cho nên anh luôn đặt công việc và gia đình lên trên hết. Bây giờ…
“Đồ ngốc”. Cố Hân đặt tay anh lên mặt mình. “Anh chưa chết đâu”.
Lục Nghiên Trung cố gắng mở mắt, sau đó lại nhắn lại rồi chớp mắt mình, sau đó dùng sức véo mặt cô một cái. Mềm mại quá… rồi lại hơi dụi mắt. Sợ mình nhìn lầm. Trông gà hoá ra cuốc.
Nhưng mà cũng không đủ, anh lại nhéo mặt mình một cái, sợ là nằm mơ.
“Đau em”. Nếu anh mà không bị thương thì cô đã đá anh rồi.
“Hân…Hân Hân”. Cô thật sự đến tìm anh!!! Lục Nghiên Trung trừng mắt, sau đó lại đặt tay lên mặt cô ấy.
Hừm! Lục Nam Hàng giúp anh mình ngồi dậy, sau đó đưa thức ăn cho anh ăn một chút.
“Em đến rồi”. Cố Hân cười. Cô đút anh ăn bánh mì.
Lục Nghiên Trung há miệng ăn, nhưng vẫn nhìn cô, chỉ sợ mình chớp mắt thì cô sẽ biến mất.
Anh nắm chặt tay cô, sau đó hôn lên một cái. Người mà anh mong nhớ.
“Anh ăn thêm đi”. Cố Hân đút cho anh ăn thêm mấy miếng.
Sau đó cho anh uống thuốc.
Lục Nghiên Trung đã đỡ hơn rất nhiều. "Sao em lại đến đây, Cố Minh đâu ". Anh nhìn một vòng không thấy ai ngoài Cố Hân cả thì sững người lại…đừng nói cô đến một mình chứ.
“Đến xem anh chết chưa để em lấy chồng khác”. Cố Hân nói. Không nhịn được mà chọc vào trán anh một cái. “Em đi một mình, đừng lo, em bảo vệ được mình”.
“Sẽ không ai dám cưới em, họ xem như đối đầu với Lục thị”. Anh cười. Cố Hân đã đến bên anh, thì tuyệt đối anh sẽ không buông tay cô ấy. “Anh nợ em một mạng rồi, Hân Hân, Lục Nghiên Trung anh có tài gì mà phải để một người con gái như em vào tận đây để tìm anh”. Nơi này nguy hiểm như vậy, nếu như Cố Hân vì anh mà gặp nguy hiểm thì cả đời này Lục Nghiên Trung cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình được.
“Em sẽ không sống được nếu như không có anh”. Cô ấy đặt tay Lục Nghiên Trung lên vị trí tim mình. “Nghiên Trung…nơi này sẽ vẫn còn đập thì anh còn sống”.
Trước ánh mắt sâu sắc và chân thành của Cố Hân, Lục Nghiên Trung biết cả đời này anh nếu anh phụ lòng cô thì anh tuyệt đối không bằng súc sinh.
“Anh cũng sẽ như vậy”. Lục Nghiên Trung xoa mặt cô. Cố Hân mỉm cười nhìn anh.