Vào lúc năm giờ sáng Lãnh Thanh Thanh gọi mọi người trong nhóm lại. Thu dọn đồ đạc của nhóm rồi mọi người cùng nhau lên đường.
Nhóm năm và nhóm hai thấy các nhóm ba đi cũng dậy và thu dọn đồ và chuẩn bị lên đường.
Lúc này cô gái hôm qua tranh cãi lại không muốn dậy. Nhóm năm thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu rồi đi.
"Cậu đừng có mà quá đáng. Chúng ta còn phải đi tìm cờ về đích. Đây là học quân sự có phải ở nhà cậu đâu mà cậu chê này nọ." Một cô gái khác khó chịu lên tiếng nói.
"Thì đã sao!" Cô ta ương bướng trả lời.
"Thì cậu cút đi!" Nhóm trưởng nhóm hai nói. Anh ta cũng chịu hết nổi rồi. Suốt hôm qua dọc đường đi cô ta than phiền này nọ làm bọn họ mệt vô cùng!!! Đêm qua thì tranh cãi với nhóm bốn, hôm nay lại không chịu đi.
"Cậu nói gì hả". Cô ta không tin hỏi lại.
"Đây là tập thể chứ không phải ở nhà cậu. Nên nhớ đều đó! Nếu cậu không muốn đi thì ở lại đây hoặc gọi tín hiệu cầu cứu đi. Chúng ta đi thôi ". Hiện tại anh ta cũng không muốn nói chuyện với cô ta nữa.
"Này!!! Vũ Nam Thiên!!! Ai cho cậu bỏ lại tôi hả". Cô ta đuổi theo mắng chửi cậu ta vô cùng thậm tệ, nhóm năm chưa đi xa nên nghe rất rõ.
"Đừng có quá đáng! Nếu cậu muốn thực hiện nhiệm vụ thì đi theo! Không muốn thì thôi, không ép ". Vũ Nam Thiên dẫn đội bước đi.
Mặc cho cô ta kêu gào chửi mắng cậu ở phía sau. Cậu không hề nói gì, chỉ kêu mọi người cẩn thận đường trơn nguy hiểm.
"Báo cáo sĩ quan nhóm hai đội hai có một cô gái mắng chửi người trong nhóm rất nhiều đặc biệt là nhóm trưởng ạ". Một lính hậu cần báo cáo.
"Ừm ".
Tính tình tiểu thư, đỏng đảnh kiêu ngạo không xứng đáng ở trong quân đội. Cô gái kia mắng chửi một lúc thì mệt. Cô ta ngồi lại nghĩ ngơi. Nhưng Vũ Nam Thiên nói chưa đến điểm nghĩ ngơi, nếu cô ta biết tiết chế lại sức lực khi mắng chửi người thì đã không ra nông nỗi này!
Cô ta tức điên người!! Đi hơn ba mươi phút sau thì cũng được nghĩ ngơi. Cô ta dùng nước uống rửa mặt mình thì bị la.
"Hiện tại ở trong rừng! Cậu nên tiết kiệm nước." Vũ Nam Thiên nhắc nhở cô ta. "Khi cậu hết nước tôi sẽ không cho ".
Cô ta cười khinh bỉ. Cô ta mà thèm à. Nước cô ta còn rất nhiều!!
Nhưng cô ta cuối cùng cũng biết hối hận!!! Đồng đội điều bỏ cô ta!
Bên kia nhóm của Lục Nghi An đi hơn hai tiếng thì dừng lại nghĩ ngơi. Nguyễn Minh Nguyệt lắng nghe xem có con suối con sông nào không. Nhưng cô ta lại không nghe được gì. Chỉ có thể uống nước cầm hơi.
Nghĩ ngơi một lúc thì bọn họ lại đi tiếp. Lục Nghi An đi cuối cùng nên cô đã bắt được một con rắn. Ở trong rừng có rắn xuất hiện, nên không ai chê cả, cô giết chết rồi bỏ vào một cái túi. Thu hoạch thêm sẽ làm thịt nó mà ăn.
Đang đi thì Nguyễn Minh Nguyệt dừng lại, mọi người đều ngạc nhiên, nhưng thấy cô ta nhắm mắt lại tập trung nên cũng không ai hỏi gì. Sau hơn hai ba phút thì Nguyễn Minh Nguyệt chỉ về một hướng. Đó là một con sông.
Bọn họ vội vàng đến đó. Đúng như Nguyễn Minh Nguyệt nói, một con sông nhỏ. Nước chảy róc rách. Mọi người quyết định dừng lại đây nghĩ ngơi và bắt cá mà ăn uống.
Các cô nàng để cho con trai đi bắt cá, còn họ thì đùa giỡn với nhau, nhưng sau hơn ba mươi phút mà chỉ có một con cá trắm nhỏ xíu. Các cô thấy vậy tức quá liền giành lấy cây xiên mà đi tìm cá và đuổi bọn họ lên.
Vô dụng!!! Vô dụng mà!!! Các cô vừa mắng vừa cười, các chàng trai chỉ biết gãi đầu. Bọn họ cũng có muốn thế đâu chứ!!! Nhưng biết sao được! Bọn họ bắt không được nên đành im lặng mà thôi.
Lục Nghi An hướng dẫn cho các cô dùng xiên thế nào để xiên cá. Nhưng đều hụt, cuối cùng cũng chỉ có Lục Nghi An bắt được hai con cá chép và một con cá trắm to.
Ai cũng ngưỡng mộ cô cả. Vừa đẹp vừa giỏi lại thông minh mà!!! Bọn họ nhanh chóng nhóm lửa. Nướng cá ăn. Đang ăn cá thì Tần Khanh nhìn thấy cờ nên đi lại lấy. Vậy là bọn họ có được ba lá cờ.
Lúc bọn họ đang ăn cá và nghĩ ngơi thì lại gặp nhóm hai đội hai! Bọn họ gật đầu chào nhóm cô, rồi cũng đi bắt cá. Nhưng bắt không được con nào.
Cô gái kia lại bắt đầu mắng chửi.
Ăn uống no say bọn họ nghĩ ngơi một chút rồi mười lăm phút sau lên đường.
"Báo cáo! Nhóm ba qua nay ăn uống rất ngon, bắt được cá bắt rắn và thỏ".
"Ừm!" Hoàng Giản Thế biết mà các cô sao mà chịu đói được. Khá lắm!
Khi ăn xong mà hơn một tiếng bọn họ vẫn không bắt được cá.
"Cậu mà nói một câu nữa. Tôi sẽ đá cậu xuống đó". Lãnh Thanh Thanh nói.
"Tôi nói là việc của tôi".
"Nếu không thích thì có thể rút lui". Lãnh Thanh Thanh nói
"Không thích!" Cô ta vẫn muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Khi thấy các bạn con trai cố gắng như thế mà không bắt được cá nào! Hai cô gái cũng đi xuống giúp một tay, trừ cô gái kia. Nhưng cũng không bắt được! Lục Nghi An quan sát được bọn họ dùng sai cách nên chỉ lắc đầu.
Cô bước đến và cầm lấy cây xiên của mình. Nhìn một chút rồi cô cấm xuống
Phập!!!
Một con cá chép to khoảng một kg.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô. Cô đưa cho nhóm trưởng.
"Cậu nên dùng xiên thế này". Lục Nghi An hướng dẫn cho bọn họ. "Khi bắt cá cậu nên chú ý vào một điểm mà thôi, nếu thấy cá, cậu không nên đưa về phía sau nó, mà nên đưa về phía trước một chút. Sẽ dễ bắt hơn. Mọi người nhìn kỹ nhé".
Bọn họ gật đầu nhìn theo sự hướng dẫn của cô. Cô chăm chú nhìn theo dòng suối từ từ cây xiên cô vẫn cầm chắc lấy.
Phập!!! Cô đâm mạnh xuống. Một dòng máu chảy ra nhanh chóng. Cô rút cây xiên lên trên đầu xiên xuất hiện thêm một con cá nhỏ hơn một chút.
"Đối với việc xiên cá nói dễ cũng không mà khó cũng không! Đừng vội vàng nếu vội cậu sẽ không làm được". Cô vỗ vai cậu ta một cái rồi bước đi.
"Còn nữa. Nếu đã không làm thì đừng mong có ăn. Bắt cá mà la như thế mãn đời không có một con." Đi ngang qua cô gái kia, Lục Nghi An dừng lại mà nói. Rồi cô bỏ đi.
"Mày..."
"Im đi." Vũ Nam Thiên mắng cô gái đó. "Nếu cậu còn gây chuyện nữa. Tôi sẽ bỏ mặc cậu". Cậu ta nói.
"Cậu dám.." cô ta ương bướng nói.
"Đừng nghĩ tôi không dám."
"Cậu!!!"
"Muốn ăn thì đừng làm phiền chúng tôi". Cô gái khác lên tiếng. Nhờ có Lục Nghi An mà bọn họ có được hai con cá to. Cô gái kia vô cùng ngưỡng mộ nhóm bọn họ. Đoàn kết vô cùng!!! Phải chi cô ta trong nhóm của Lục Nghi An thì hay rồi!! Được ăn uống thoải mái, rồi không phải nghe mắng chửi!
Cô ta đành im lặng, nhóm trưởng không nói gì nữa. Chỉ chăm chú xiên cá. Tuy có vài lần hụt nhưng cuối cùng cũng xiên được bốn con cá trắm. Đủ cho bọn họ ăn.
Cô gái đó, không thích ăn cá nên chê, không muốn ăn!
"Một là cậu ăn và im lặng lại. Hai cậu rút lui đi, đừng làm ảnh hưởng đến người khác." Vũ Nam Thiên lên tiếng, mọi người phàn nàn cô ta quá nhiều.!
"Cậu dám! Vũ Nam Thiên! Cậu nên nhớ mình là ai? Tôi là ai? Cậu có tin khi về nhà tôi sẽ nói ba mẹ tôi đuổi gia đình cậu không". Cô ta tức giận nói.
"Tuỳ cậu!" Dù sao cậu cũng không thẹn với lòng mình. "Chúng ta ăn xong rồi mười lăm phút sau lại lên đường ".
"Ừm!" Mọi người đều đồng ý. Chuyện riêng của nhóm trưởng bọn họ sẽ không hỏi nhiều.
Cô ta tức điên lên muốn mắng chửi nhưng lại bị Vũ Nam Thiên nhìn lấy nên chỉ đành nhịn. Cô ta về nhà được sẽ nói với ba cô ta đuổi việc ba của Vũ Nam Thiên.!!!
Nhưng thật không ngờ hôm nay lại tiếp tục mưa nữa. Nhóm của Lục Nghi An tìm được chổ trú chân, nhưng lại gặp nhóm hai xuất hiện.
Cả hai nhóm nhìn nhau, nhóm hai lùi ra một bước! Bọn họ vẫn nhớ câu của Lục Nghi An nếu thấy nhóm hai thì sẽ đá bay nhóm hai!!!
"Vào đi!" Lục Nghi An gọi bọn họ vào. "Dù sao cũng là một quân khu. Các cậu vào đi."
"Cảm ơn". Một người nhóm hai lên tiếng.
Nhóm cô không trả lời. Hôm nay buổi tối nhóm cô không có gì để ăn cả. Đói meo mốc. Nhưng bọn họ chỉ uống nước cầm hơi. Ngay cả Cố Hân cũng mệt mỏi mà cũng không than van. Dù sao cô nhịn đói một đêm cũng không có chết! Xem như giảm cân mà thôi!!
Nhưng nhóm ba hôm nay thu hoạch rất tốt. Bọn họ bắt được một con nai lớn. Sau khi nướng xong Vũ Nam Thiên đưa tới cho bọn họ nữa con. Người trong nhóm không ai phản đối. Chỉ có mỗi cô gái kia.
Anh không nói gì cả. Chỉ đưa cho họ rồi nói là các cậu giúp bọn tôi rất nhiều nên tôi giúp lại, à không trả lại phần ăn đêm qua và hướng dẫn bọn họ cách xiên cá.
Cô chỉ cười nhạt và không nhận lấy.
"Cô mà còn nói một câu nữa. Tôi sẽ đá cô ra khỏi nơi này". Lãnh Thanh Thanh lên tiếng.
Cô ta vội im lặng lại nhưng vẫn mắng chửi.
"Không cần đâu. Chúng tôi tuy đói nhưng biết nếu khi ăn phần này vào! Cô ta sẽ mắng chửi thêm". Cố Hân nói.
"Thật xin lỗi. " cậu ta cúi đầu nói.
Cậu ta cũng không còn cách nào khác nên cầm lấy thịt về.
Nhưng thật không ngờ Nguyễn Minh Nguyệt lại muốn nhận lấy. Cô ấy nói trời mưa rất to, mưa đến hôm sau cơ thể sẽ không tạnh, nhưng nếu chúng ta không nhận lấy thì sẽ nhịn đói đến cả ngày mai.
Sau một hồi bàn lại, Tần Khanh quyết định nhận lấy nữa phần thịt đó. Bọn con trai có thể nhịn được nhưng sáu cô con gái thì lại không.
Hôm qua nay Nguyễn Minh Nguyệt tính thời tiết rất chuẩn xác, cậu ấy nói không tạnh và mưa lớn thì chắc chắn sẽ có.
"Sao cậu biết mai trời sẽ mưa". Một người nhóm hai tò mò hỏi. Theo cậu ta thấy qua nay hai nhóm mà bọn họ gặp chỉ có mình nhóm ba là không ước mưa!!!
"Ừm! Tôi đoán được". Nguyễn Minh Nguyệt vốn không nói nhiều nhưng nếu có người đã hỏi thì cô sẽ nói. "Tôi từng nghiên cứu thiên văn học và có biết về một chút thời tiết. Có thể cả tuần này sẽ có mưa. Các cậu cẩn thận".
"Dóc phét". Cô gái kia lên tiếng. Dự đoán được, đúng là trò cười mà!
Nguyễn Minh Nguyệt cũng không nói gì, tin hay không kệ họ.
"Cảm ơn ". Vũ Nam Thiên nhìn Nguyễn Minh Nguyệt rồi nói. "Và xin lỗi nhóm các cậu".
Bọn họ gật đầu. Nhưng cô gái kia rất hay phàn nàn. Vì nhịn không được nữa nên Lục Nghi An đã phóng dao về phía cô gái đó. Mọi người đều sững sờ và ngạc nhiên.
"Cậu! Mà còn nói một câu nữa! Con dao này sẽ cắt đứt cổ họng cậu". Cô lấy ra một con dao khác mà nói.
"Mày dám! Khi về tao sẽ nói với sĩ quan huấn luyện ".
"Tuỳ! Nhưng mà cô nghĩ ai sẽ tin cô! Cô hỏi bọn họ xem? Ai sẽ làm chứng. Biết điều một chút. Nếu không thích cô có thể cút ra ngoài. Tụi tôi còn muốn nghĩ ngơi".
"Con khốn.." tao..
"Im đi!" Vũ Nam Thiên quăng chai nước về phía cô ta. "Dương Lâm Hà! Cô mà nói thêm một câu nữa, tôi sẽ bỏ mặc cô".
"Vũ Nam Thiên! Anh dám mắng tôi sao! Anh nên nhớ ba tôi có thể đuổi việc ba anh bất cứ lúc nào! Cậu dám lên tiếng nói với tôi sao".
"Cô muốn nói kệ cô! Cô đừng nghĩ tôi sẽ sợ cô! Hôm nay tôi cho cô vào nhóm là vì ba cô! Chứ nếu mà ba cô không nhờ tôi, tôi đã bỏ mặc cô rồi. Chúng ta nghĩ ngơi đi. Trời tạnh chúng ta sẽ đi. Xin lỗi các cậu". Cậu ta cúi đầu xuống, xin lỗi mọi người.