Thậm chí ngay khi tính mạng cô nguy hiểm anh đã không do dự mà lựa chọn bỏ đứa bé.
Anh yêu cô, nhưng khi gặp nguy, anh nhất định sẽ bất chấp mọi thứ.
Thời gian trôi qua, đến khi cô tỉnh lại sinh con anh mới yên tâm.
"Thanh Thanh cùng với Cố Hân đã kết hôn". Cảnh Hoài nhắc nhở.
"Thì sao? Cũng tốt mà". Cô nào đâu để tâm đến chuyện khác, bây giờ phải tập trung chăm lo cho tổ ấm của mình đó chứ.
Ái Tình đã được năm tháng, nên Giản Ái phải gần gũi chăm con mình nhiều hơn nữa.
"Em không muốn lấy anh à".
"Lấy thì lấy, con có còn nhỏ anh không thấy à". Giản Ái liếc anh. "Được rồi mau đi ra ngoài đi, em phải dỗ con ngủ".
"....". Cảnh Hoài liếc con gái đang nằm trong nôi. Cảm thấy khó ưa vô cùng.
Vì nó mà Ái Ái không chịu lấy anh!!
Thấy anh vẫn ngồi ở đó, Giản Ái thúc giục anh đi ra ngoài rồi mình chơi với con.
"Chị vào trong tiểu thư đi, để Ái Ái còn ngủ". Anh bực bội đi ra khỏi phòng tìm đến nhũ mẫu mà nói chuyện.
Anh nằm trong phòng một mình ngủ không được, đã qua hai tiếng rồi sao cô chưa vào với mình cơ chứ. Đúng là con gái. Có con rồi thì lại không để ý đến ai khác cả.
Haixz
Đến hơn mười giờ đêm Giản Ái mới đi vào phòng ngủ của mình.
Cô đi vào rất nhẹ tránh làm cho Cảnh Hoài thức giấc.
"Em chịu vào rồi à".
"Anh chưa ngủ à".
"Anh ngủ rồi thì ma nói chuyện với em à".
"Được rồi ngủ đi". Cô trèo lên giường bất ngờ bị anh ôm lấy.
"Em hết yêu anh rồi đúng không? Em thương hai đứa đó hơn anh?".
"...". Anh ăn phải cái gì à? Ăn nói lung tung.
"Từ khi có bọn nhỏ thì em hết yêu anh rồi".
"...ăn nói hàm hồ! Ghen với cả con mình. Ngủ đi nào chồng yêu của em". Giản Ái xoa dịu anh rồi đắp chăn đi ngủ.
Lúc này anh mới hài lòng mà đi ngủ đó chứ.
Trải qua sống chết, Giản Ái càng thêm trân quý bản thân mình hơn nữa.
Cũng không còn bốc đồng thích làm theo ý mình. Trước khi làm việc gì đó, cô luôn hỏi ý của anh trước để xem có khả thi hay không.
Một phần vì họ là vợ chồng với nhau, cần chia sẻ để vượt qua khó khăn này. Một phần vì gia đình nhỏ này nữa.
Giờ đây cô còn rất nhiều thứ để mà lo lắng yêu thương, từ gia đình nhỏ cho đến người thân của mình.
Anh yêu cô nhiều như vậy. Nghĩ đến chuyện hôm đó, Giản Ái sợ hãi vô cùng. Lỡ như….khi đó cô không qua khỏi, e là…
Giản Ái thật sự có lỗi với anh nhiều vô cùng.
“Mình kết hôn đi anh”. Giản Ái nói với anh.
“Hả?”. Cảnh Hoài hơi ngạc nhiên. “Đợi em sinh con ra đã, sức khoẻ của em hiện tại không thích hợp để lao lực đâu”.
Anh cũng muốn cho mọi người biết cô chính là người con gái hạnh phúc nhất và xinh đẹp nhất trong ngày trọng đại của đời mình.
Nhưng…
Hiện tại thì không thể.
Kết hôn làm lễ rất mệt lại nhiều. Tiệc rượu chào đón khách cũng rất nhiều. Đi tới đi lui cũng rất mệt, huống hồ cô còn đang mang thai.
Huống hồ việc Giản Ái mới khoẻ lại, nên anh không muốn cho cô mệt mỏi thêm, nên mới không nhắc đến việc cử hành hôn lễ như mọi người.
Những thứ phù phiếm xa hoa đó, với anh thì lại không cần. Nhưng anh vẫn muốn dành những điều tốt và đẹp nhất dành cho vợ mình.
Người con gái mà anh yêu từ lúc niên thiếu đến khi trưởng thành vẫn yêu như lúc ban đầu.
“Em không sao mà?”.
“Không gấp, anh cũng không vội”. Cảnh Hoài cười. “Quan trọng là trong giấy đăng ký kết hôn, em là vợ danh chính ngôn thuận của anh, không hơn không kém”.
“Vâng ạ”. Thấy anh nói như vậy thì Giản Ái không nói gì thêm nữa. Cũng không buồn ngược lại càng yêu anh nhiều hơn trước nữa.
Vì anh luôn nghĩ những thứ tốt nhất cho cô mà thôi. Với lại với tình hình hiện tại, chưa chắc gì hai gia đình đã đồng ý cho họ làm hôn lễ.
Nên vẫn thôi vậy.
...
Từ trong trung tâm ra, họ đẩy hai xe đẩy lớn, toàn là đồ dùng cho con nhỏ mà thôi. Họ không vì có con nhỏ mà bỏ quên con trai lớn của mình.
Hai người không thiên vị cho con. Điều là con mà. Nên không vì vậy mà đứa thương đứa ghét.
“Em cứ nghĩ anh mong kết hôn với em cơ chứ?”. Giản Ái ngồi vào trong xe nói với anh.
Không ngờ…
Đúng là đàn ông…thật khó hiểu?
“Nếu không phải vì em bị bệnh, anh tin là mình là đôi đầu tiên đăng ký và kết hôn”. Trần Cảnh Hoài liếc cô. Sau đó khởi động xe chạy đi.
Hừ.
“Thì trước sao gì cũng kết hôn? Có gì to tát đâu chứ, anh cứ vậy”. Giản Ái thấy anh như vậy thì cười rộ lên, đáng yêu thật đó chứ.
Cảnh Hoài cười.
Cảnh Tinh được nằm gối đầu trên đùi mẹ mình, cái tay khẽ cọ mũi một cái.
Giản Ái mỉm cười đầu dịu dàng. Đây chính là gia đình nhỏ nhưng hạnh phúc lại rất to với cô ấy.
Giản Ái là vợ anh, mẹ của con anh. Danh chính ngôn thuận trở thành Trần thiếu phu nhân.
Bao nhiêu đó là đủ. Đời này Giản Ái không mong gì thêm nữa. Cũng không dám tham lam. Chỉ mong được yêu anh cả một đời này mà thôi.
.....
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến khi Giản Ái sinh đứa bé thứ hai. Là một cô con gái, Cảnh Hoài đặt tên cho đứa bé là Ái Tình, Tình trong tình yêu của ba mẹ.
Anh yêu cô cũng như yêu con mình.
Cô bé rất được mọi người yêu thương, hôm đầy tháng thôi cũng có rất nhiều lễ vật quý giá đưa đến chúc mừng.
Lão tướng quân là người vui nhất. Bế chắt gái trên tay không chịu buông xuống. Ba mẹ Hoàng với ba mẹ Trần muốn tranh cũng không dám.
Chỉ có thể biết cười trừ mà thôi. Ông lão vui là được, khi Giản Ái gặp chuyện trong ông già đi hơn cả chục tuổi.
Nghĩ đến là mọi người lại đau lòng. Khi đó chỉ sợ ông lão không qua khỏi, hiện tại gia đình bốn năm thế hệ ở cùng nhau, tâm tình của ông càng thêm vui vẻ, như chưa từng biết khó khăn là gì.
Lão tướng quân chọc má chắt gái.
Có con trai cháu trai để làm gì chứ. Không như chắt gái, ngoan ngoãn đáng yêu. Lại còn là áo bông tri kỷ nữa cơ mà.
Oa oa…
Đứa bé gái chơi đùa với mọi người mệt nghĩ, lúc đói bụng thì lại khóc lên.
Giản Ái bế con gái mình vào phòng cho bú sữa. Cảnh Hoài thì ở lại tiếp khách với mọi người.
“Chu choa. Tớ cũng mong có được một bé gái quá”. Cố Hân thấy bé gái rất đáng yêu, đã vậy còn mịn màng mong manh dễ vỡ.
“Cậu với anh trai tớ sinh một đứa đi”. Thanh Thanh nói.
“Đương nhiên rồi”. Cố Hân rất thích em bé, dự tính khi về họ sẽ có con của mình.
Cho con bú xong thì nó đã ngủ, Giản Ái cũng buồn ngủ, thấy vậy thì Thanh Thanh và Cố Hân đi ra khỏi phòng để cho cô ấy nghĩ ngơi.
...
Khi Cảnh Hoài vào phòng thì thấy ba mẹ con nằm bên cạnh nhau mà ngủ.
Ái Tình nằm giữa cô và anh trai mình. Thấy có người đi vào, Giản Ái nhíu mày muốn thức.
“Là anh. Em ngủ thêm đi em”.
Giản Ái không trả lời, tiếp tục hít thở đều đặn ngủ say giấc nồng.
Anh tắm rửa thay đồ xong thì cũng leo lên giường mà ngủ. Không quên hôn lên con trai và con gái mình một nụ hôn ở bên má.
Còn Giản Ái thì anh hôn ở môi. “Ngủ ngon nhé, vợ của anh”.
Màn đêm chìm vào khoảng lặng, trên giường một nhà lớn nhỏ có đủ nằm cạnh nhau ngủ say.
Dường như trong mắt họ chỉ có nhau mà thôi. Nguyện mãi không xa rời.
Đời này mãi chỉ yêu mỗi mình em.