Nhưng bao nhiêu đó cũng chưa đủ cho mọi người tin tưởng.
Từ Khiêm mới bảo mọi người đi mua sản phẩm gắn mác của Từ thị về đưa cho mình ăn.
“Tôi không sợ chết đi vì sản phẩm của mình làm ra, hoàn toàn vì muốn kiểm chứng xem có phải là Từ thị hay là do bị người khác gài bẫy cho mình mà thôi.
Mọi người cũng biết, tôi có hai con đang độ tuổi lớn như gia đình nạn nhân đó, nhưng tôi cũng không tán tận lương tâm mà hại đi như vậy.
Tôi là người làm cha, làm chồng cũng như bao gia đình khác, cũng không vì lợi nhuận mà đi hại trẻ con”.
Anh lấy ra một mẫu giấy xét nghiệm về thành phần thức ăn trong bao tử của gia đình bị hại đó, trong đó không chỉ riêng vì một thức ăn của bên Từ thị mà trong bụng của trẻ em còn có thành phần kẹo ngọt, nồng độ ngọt lên đến 70%, hoàn toàn vượt quá ngưỡng sản phẩm giành cho trẻ.
Thêm vào đó, thành phần hoá học trong đó cũng có rất nhiều, nếu ăn vào thường xuyên thì sẽ dẫn đến suy tim.
Luật sư của Từ thị cũng đưa ra báo cáo về các nhãn hiệu mà Từ thị sản xuất và đưa ra các thị trường bên ngoài, đều đúng chỉ tiêu và định lượng để xuất nhập khẩu trong và ngoài nước.
Mọi chứng thực từ vệ sinh an toàn thực phẩm cho đến các nguồn thực phẩm điều rõ xuất xứ và nguồn gốc đều rất rõ ràng cho người tiêu dùng.
Lúc này mọi người mới xôn xao sự việc.
“Đồ của họ có nguồn gốc rõ ràng”.
“Rõ ràng việc này Từ thị bị vu oan thì đúng hơn, tôi thấy đồ nhà Từ thị xài vẫn rất ok”.
“Chỉ mong lần này Từ thị được minh oan mà thôi”.
Nghi An thấy sự việc thay đổi theo chiều hướng thì cô mới nhẹ người.
“Có thể nói sản phẩm của Từ thị tốt thật, nhưng gia đình bị hại đó và còn hai ba gia đình nữa, tính ra cũng gần mười lăm mạng người đang nhập viện”. Phóng viên toà soạn B lên tiếng. “Anh Từ có thể cho chúng tôi một lời giải thích không?”.
“Về việc gia đình bị hại…”. Nghi An lên tiếng. “Chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc, hiện tại việc này chúng tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm về phần mình cũng như chi trả mọi thuốc men hay viện phí, và sẵn sàng đền bù gấp mười lần nếu như việc này liên quan đến Từ thị”. Cô nhìn phóng viên đó. “Chúng tôi ở đây chỉ nói với cơ quan điều tra và nói với người nhà mà thôi”. Nghi An cười mỉm. “Anh lấy cái tư cách gì mà nói chúng tôi cho anh lời giải thích”.
“…”. Phóng viên B
“…”. Mọi người.
Vợ anh Từ hung dữ quá!
“Việc này các vị cứ chờ đi, sẽ có kết quả ngay thôi, việc tin dùng vào sản phẩm của Từ thị đảm bảo sẽ không để các vị thất vọng”. Từ Khiêm đứng lên cúi đầu. “Cũng cảm ơn các vị đã tin dùng Từ thị bao lâu nay, chúng tôi sẽ có câu trả lời thích đáng và sớm nhất có thể”.
Đúng như Từ Khiêm nói, chỉ trong vòng tối hôm đó thì bên cơ quan đã có kết luận. Là không phải do ăn thức ăn bên Từ thị mà là do sản phẩm của họ đã hết hạn sử dụng và thành phần còn sót lại trong bao tử không phải là thành phần có trong bao bì ngày hôm đó gia đình nạn nhân đầu tiên ăn.
Từ Khiêm không vội đưa lên sớm, chiều hôm đó Nghi An đi đến bệnh viện để thăm người nhà nạn nhân. Được biết hoàn cảnh ba gia đình đó thuộc ba thế hệ, già trẻ lớn bé điều có và còn sống trong một căn phòng chặt hẹp.
Khi thấy Nghi An đến thì người vợ đầu tiên có chút giật mình và hoảng sợ không giống như là nạn nhân. Cập 𝒏hậ𝒕 𝒕𝙧uyệ𝒏 𝒏ha𝒏h 𝒕ại # T R 𝑼 M T R 𝑼 𝒀 Ệ N﹒V𝒏 #
“Tôi xin lỗi”. Người phụ nữ quỳ xuống. “Tôi không muốn làm như vậy đâu, nhưng cũng không còn cách nào khác”.
Đứa con gái mười bốn tuổi của họ bị tai nạn, cần rất nhiều tiền để làm các loại phẫu thuật.
Vợ chồng họ đã đi vay nợ rất nhiều nơi, nhưng vẫn không thể trả hết được. Gia đình họ trước đây cũng khá giả, nhưng bất ngờ bi kịch ập đến.
Một nhà sáu người hoàn toàn bị dồn vào đường cùng, cậu con trai được mười tuổi cũng đã nghĩ học để phụ giúp ba mình làm việc để kiếm thêm đồng tiền.
Họ làm đủ việc khác nhau, để mong cứu được cô con gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh.
Nghi An thấy mẹ già cũng giúp mọi người trong phòng bệnh làm đủ việc vặt để kiếm thêm những đồng tiền lẻ.
“Là ai đã bảo cô làm như vậy”. Nghi An hỏi.
“Là một người đàn ông”. Người phụ nữ nói. “Không lớn lắm, nhưng đã đưa cho chúng tôi 100 triệu đồng để chữa bệnh, nên tôi…”.
“Tôi sẽ giúp chị trị bệnh cho đến khi con gái chị khoẻ lại, và cũng cho người nhà chị sống tốt hơn. Nhưng chị phải đứng ra minh oan cho chồng tôi”.
“Thật…thật sao”. Người phụ nữ ngạc nhiên. “Cô…”
“Thật. Con trai chị hiện tại đang học cùng con tôi. Và cậu bé cũng không cần nghĩ học đâu”. Tha thứ cho họ cũng là cách tốt nhất mà Nghi An có thể làm ở hiện tại, nhìn vào gia cảnh hiện tại của họ, cô thật sự không đành lòng.
....
Trước ngày hôn lễ một ngày.
Gia đình nạn nhân lên tiếng đầu tiên. Bên trên đó còn có viện phí của con gái họ là bảy mươi triệu đồng. Gia đình họ cũng nói cả nguồn gốc mà gia đình có được số tiền này.
Họ không biết người đàn ông đó là ai? Nhưng qua đoạn camera của bệnh viện thì người đàn ông đã đưa tiền cho gia đình nạn nhân số tiền và qua lời nói thì biết được họ đã bảo làm như vậy.
Danh tính của người đó cũng được phát hiện là phó giám đốc của công ty thực phẩm Gia Định là đối thủ hiện tại của Từ thị.
Vì muốn hạ bệ Từ Khiêm nên người đàn ông đó nhân cơ hội gặp gia đình khó khăn và yêu cầu họ làm như vậy.
Đứng trước đồng tiền, vì gia đình, tiền thuốc, gánh nặng lo đủ thứ, nên họ đã đồng ý.
“Gia đình chúng tôi thành thực xin lỗi mọi người và quan trọng hơn hết thì tôi xin lỗi và cảm ơn cô Từ đây đã tha thứ và giúp đỡ chúng tôi”. Người đàn ông nói. “Thật sự xin lỗi”.
...
“Đồ ăn hại”. Giám đốc mắng chửi phó giám đốc sao khi sự tình bại lộ nhưng vì mặt mũi công ty nên họ phải có người thế mạng cho mình và đứng ra công khai xin lỗi và hứa sẽ đền bù cho gia đình nạn nhân và Từ thị.
Cứ tưởng như vậy là xong, nhưng không đâu…Từ Khiêm là ai chứ?
Đã hãm hại anh mà còn mong được yên thân? Làm gì có chuyện đó.
Ngoài mặt anh vui vẻ tha thứ, nhưng sâu bên trong anh và Nghi An lại hành động chuyện khác.
Khi biết người đứng sao là Gia Định thì anh đã sớm thu thập đủ mọi bằng chứng và nhanh chóng trả thù lại.
Nhưng trước tiên anh phải lo cho đám cưới đã, còn mọi việc khác anh sẽ từ từ trả đũa lại.
Cưới vợ vẫn quan trọng hơn, những việc khác tạm thời dừng lại chờ anh tính tiếp
Cưới vợ thôi nào!