“Em…em muốn đi với anh”. Thanh Thanh tuy mệt nhưng cô lo, vẫn muốn đi cùng Cố Minh. Nhưng anh lại không đồng ý.
“Một mình Cố Hân đã khiến anh vô cùng lo lắng, anh không muốn lo thêm, em ở lại an toàn hơn. Ngoan, anh sẽ không sao”. Cố Minh mặc dù quần áo lại và chuẩn bị một ít tư trang để đi tìm em mình.
“Không…muốn”. Thanh Thanh bò lên người anh. “Muốn đi với anh, em có thể tự bảo vệ mình mà”.
“Ngoan!! Anh thương nhé”. Cố Minh đắp chăn lại cho cô. “Thanh Thanh chuyện gì anh cũng có thể đồng ý, nhưng chuyện này không được”.
Thanh Thanh biết mình không khuyên được anh, cũng chỉ có thể quyến rũ anh mà thôi, cô hắt chăn ra, cả cơ thể trần truồng trên ngực điều vết hôn do Cố Minh để lại sau cơn hoan ái.
“Cố Minh ơi~~~”. Thanh Thanh mò vào ngực anh, khơi dậy dục vọng của anh. Sau đó còn cạ cạ vào nơi đó của anh.
“Ưm…”. Cố Minh híp mắt tận hưởng. Thanh Thanh chủ động ngồi lên rồi đút vào.
“Muốn đi với anh…aaaa”. Cô cứ thế nhún lên nhún xuống.
“Sướng không anh…”. Thanh Thanh dựa vào ngực anh, nơi đó anh vẫn luận động. Yêu chiều hỏi anh.
“Rất sướng…”. Cố Minh vịn mông của cô, hiện tại họ đang làm tư thế nữ trên nam dưới, Cố Minh ra vào liên tục…
“Muốn đi với anh được không anh…ưm…a”. Thanh Thanh vẫn không quên mục đích của mình.
“Được”. Cố Minh để cho Thanh Thanh nằm xuống giường rồi sau đó để hai chân cô nàng lên đến đầu cô, rồi thân dưới anh lại đâm vào.
Nhưng giờ phút này Cố Minh nào có còn nhớ ra việc không đồng ý cho Thanh Thanh đi cùng mình đâu. Cho nên anh điên cuồng làm cô ấy.
“A…thật thoải mái…”. Thanh Thanh túm lấy ga giường.
Bạch bạch!
Hai thân xác quấn lấy nhau, tạo thành một tiếng động khi hai người họ giao hợp với nhau.
N.ước x.uân nơi giao hợp, đặc biệt nhiều.
S.ướng trước rồi mới tính sau vậy! Thanh Thanh nhiệt tình với anh như vậy thì anh làm sao mà từ chối được.
Thôi thì anh sẽ cố hết sức mình để Thanh Thanh bảo vệ anh an toàn vậy!!!
Làm một hồi anh cũng buông Thanh Thanh ra, lúc này cô ấy hoàn toàn bơ phờ, phải được Cố Minh bế đi tắm rồi ngăm bồn thì mới khoẻ lại.
Thanh Thanh sợ anh trong lúc mình tắm thì lén đi mất, cho nên không đóng cửa phòng tắm lại luôn. Cứ thế mà ngăm bồn, Cố Minh thu xếp một ít đồ đơn giản cùng với một ít thuốc.
Thấy Thanh Thanh vẫn còn tắm cho nên anh vào tắm giúp cô nàng, họ đã làm rất lâu rồi, nơi đó của Thanh Thanh đặc biệt ra rất nhiều nước, ướt đẫm cả ga giường, Cố Minh thấy Thanh Thanh tự tắm được cho nên không giúp nữa, sợ giúp rồi không kiềm chế được.
Cho nên đi dọn dẹp ga giường, vứt vào trong máy giặt hết.
Tắm xong Thanh Thanh mới thấy khoẻ lại và hai người cùng nhau đi đến nơi đã hẹn với Trần Cảnh Hoài để đi tìm Lục Nghiên Trung và Cố Hân.
…
Cố Hân bỏ chạy thục mạng, nỗi niềm sợ hãi không giấu được trên mặt cô.
Khi vấp ngã, cô vẫn cắn răng chịu đựng tất cả. Vì sợ mình mà không cố gắng Lục Nghiên Trung sẽ chết bất cứ lúc nào.
Cô không thể thất bại.
Người nhà họ Cố không được phép yếu đuối. Phải mạnh mẽ vượt qua bất cứ tình huống nào.
Cô chạy được một đoạn xa, hết sức rồi cho nên cô tựa vào một cây to mà dựa vào.
Lúc này cô nghe tiếng bước chân. Cố Hân giữ chặt mũi phi tiêu trên tay mình, cô nấp vào một lùm cỏ.
Lục Nam Hàng đi tìm nước uống, trên người anh cũng có vết thương, nhưng không nhằm nhò gì so với anh cả mình.
Anh cũng thấy phía xa một lùm cỏ có dấu hiệu đầu khả nghi, anh cũng giữ chặt con dao trong tay mình.
“Anh Nam Hàng.” Cố Hân nói, không giấu được sự vui vẻ.
“Ai đó”. Anh vẫn cảnh giác.
“Là em! Cố Hân.” Cô bước ra, khi nhìn thấy anh thì cô bật khóc. Tìm được người rồi!
“Cố Hân!”. Lục Nam Hàng cũng cất con dao vào trong người mình lại. “Em đi với ai?”.
“Em đi một mình”. Cố Hân uống một ngụm nước. “Anh Nghiên Trung đâu”.
“Anh ấy…”. Nam Hàng chỉ về một nơi. Cố Hân dìu anh đi đến nơi đó.
Khi về đến nơi họ ẩn nấp mấy hôm nay, Cố Hân thấy Lục Nghiên Trung nằm một chổ thì lòng đầy sợ hãi.
“Anh Nghiên Trung! Em Cố Hân đây!! Anh tỉnh lại đi anh.” Nhưng người vẫn không có động tĩnh gì, cô sờ trán anh thì thấy rất nóng, vết thương trên cánh tay lại làm mủ rất nhiều.
Cô ấy vội lấy thuốc từ trong ba lô ra, cho anh uống, sau đó sát khuẩn giúp anh.
Chưa bao giờ Cố Hân thấy anh trong tình trạng như vậy, anh thoi thóp chờ chết!! Cố Hân khóc đỏ cả mắt.
Trước đây anh cũng có sốt nhưng không đến nỗi, bây giờ người anh toàn vết thương. Lớn có nhỏ có, nó như xát muối vào trái tim của Cố Hân.
“Anh cả sẽ không sao đâu…em…chị dâu đừng lo”. Tuy Cố Hân là bạn của em gái, nhưng mà lại quen anh cả, Nam Hàng phải đổi xưng hô.
Huống chi một cô gái yếu đuối lại một mình vào tận rừng sâu để đi tìm anh cả.
Tiếng chị dâu này Cố Hân vẫn rất xứng đáng được gọi.
“Anh ăn chút gì đi”. Cố Hân thấy may mình đem rất nhiều đồ, tuy có chút nặng nhưng thật may.
Mấy hôm nay tuy Nam Hàng cũng bắt được thỏ nhưng vẫn không nhầm nhò gì, bây giờ có thức ăn, anh ta ăn rất nhanh.
Cô cho anh uống viên sủi hạ sốt, mặc dù chỉ tạm thời thôi.
Chỉ khi anh bớt sốt cô mới bớt lo.
Đêm nay ba người lại ở nơi này, Cố Hân đặt anh nằm gối đầu lên đùi cô, sau đó lấy áo thoát đắp lại cho anh.
Nam Hàng cũng mệt mỏi, anh cũng uống thuốc sau đó ngủ đi. Anh cả đã có chị dâu chăm sóc rồi, bản thân anh ta mấy hôm nay ăn ngủ cũng không dám, bây giờ rất yên tâm giao anh cả cho Cố Hân nên đã rất nhanh ngủ say.
Cố Hân nhìn hai anh em mà lòng đầy hạnh phúc, anh em họ đều không sao! Tốt thật. Cô ấy cả đêm không ngủ, cứ thế mà trông chừng hai người họ, bị thương cũng không sao, quan trọng mạng vẫn còn.
Cố Hân vuốt tóc của Nghiên Trung, sau đó lau mặt cho anh khẽ hôn lên môi anh một cái.
Đây chính là người đàn ông của mình, thật không uổng công đi tìm anh mấy hôm nay mà. Bao nhiêu vất vả đều được đánh đổi rất xứng đáng.
Cả đêm đó Cố Hân không tài nào ngủ được vì một phần vui mừng khi tìm được anh em họ, một phần Lục Nghiên Trung lên cơn co giật, suốt cả đêm đó một tay Cố Hân chăm anh, cho đến khi trời sáng.
Tiếng lửa bập bùng, để xua đi cái lạnh của màn đêm.
- -------
Cố Minh cùng với Thanh Thanh và Trần Cảnh Hoài dẫn theo một đoàn người đi tìm Lục Nghiên Trung. Họ mon men theo hướng rừng mà đi.
Vì Cố Hân cũng vào trong đoạn đường này, khi Lục Nghiên Trung mất tích cũng chính là ở đây.
Tuy họ đã có cho người đi tìm, nhưng cả tuần rồi vẫn không có tin tức gì.
Bây giờ Cố Hân một thân một mình đi vào tận rừng sâu, nơi này nguy hiểm trập trùng, cộng thêm việc vẫn còn có người truy bắt họ.
“Họ sẽ không sao đâu. Anh đừng lo”. Thanh Thanh an ủi anh.
“Anh biết. Em cẩn thận”.
“Vâng”.
…
Ở một nơi khác, một cô gái đang quan sát ống nhòm, để tìm người.
Nhưng vẫn không được, nhưng cô ta lại thấy đám người Cố Minh đang cũng đi tìm người.
Thấy có Thanh Thanh đi cùng. Cô ta mở một nụ cười thâm sâu. Tóm gọn một mẻ nhà họ Lục luôn!!
“Báo cáo!!! Vẫn không có tung tích của bọn người Lục Nghiên Trung thưa cô”.
"Tiếp tục tìm, đám người của Cố Minh đã tìm đến, tranh thủ lúc họ chưa tìm ra thì giết luôn tất cả ".
“Rõ”.
Đám thuộc hạ nhận lệnh làm theo.
“Đừng vội”. Một người đàn ông bước đến, ôm lấy eo cô ta, hôn lên cái cổ trắng ngần đó.
“Đừng…”. Cô ta muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn phất tay bảo thuộc hạ rời đi.
“Ngoan…Hà Ái…”. Hắn ta cởi áo Lục Hà Ái ra, sau đó điên cuồng hôn hít.
“Ưm…”. Cô ta cũng cởi áo, ân ái cùng hắn.
Căn phòng nhanh chóng tràn ra đầy tiếng rên rĩ…
…
Làm xong tên đó hút một điếu thuốc, làn khói mờ ảo. Lục Hà Ái xoa xoa ngực hắn, rồi đè lên hắn mà hôn xuống.
Họ đã làm hai lần nhưng Lục Hà Ái vẫn còn thèm khát, cô ta cúi đầu ngậm lấy c.ự v.ật của hắn. Tuy hắn cũng đạt được khoái cảm rồi, nhưng đối với một người đam mê tình dục nhiều như cô ta thì làm sao thoả mãn được chứ.
Hắn ta nâng cao chân mình, một tay bóp lấy ngực Hà Ái tận hưởng khoảnh khắc được cô ta khẩu giao.
“Nhanh lên một chút…”. Hắn ta ưỡn hông đâm liên tiếp mấy cái vào trong miệng của cô ta…
“Ưm…ưm…”. Lục Hà Ái không thở được, vỗ liên tiếp vào đùi hắn. Nhưng hắn lại không dừng lại. Hắn ta bật dậy sau đó đút sâu vào hơn trong miệng của cô ta.
Liên tiếp như vậy, đến khi hắn phát tiết xong hết thì mới rút ra, Lục Hà Ái không ngừng nôn khan.
Hắn ta bỏ mặt cô lại ở đó rồi mặc quần áo vào. “Chuẩn bị đi”.
“Vâng”. Mặc dù không được thoải mái nhưng Lục Hà Ái vẫn nghe theo lời hắn.
Họ chuẩn bị lên đường. Người đàn ông đó sau khi mặc quần áo vào thì lại nghiêm túc lạnh nhạt ngay. Họ đi theo đường mòn để tìm người.