Mục lục
Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh - Hani Hải Nguyễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xin chào em sinh viên Hoàng Giản Ái của phòng 204 khoa kinh tế" cô quản lý phát loa.

"Hiện tại có anh trai em tìm em mau xuống gặp nhé". Cô quản lý nói

Sau khi thông báo xong, cô quản lý nhìn anh.

"Chắc một chút cô bé sẽ xuống đó".

"Vâng! Cảm ơn dì nhé".

"Nên làm nên làm". Cô quản lý xua tay.

- ------ Ký túc xá phòng 204.

"Giản Ái ơi". Cố Hân gọi cô. "Anh trai cậu tìm kìa".

"Hả???" Có việc gì vậy ta. "Tớ xuống dưới một chút nhé".

"Đi đi".

Côi vội đi xuống lầu, không biết anh anh cả anh hai hay anh ba tìm cô vậy ta. Không biết có việc gì nữa??? Nhà có gì sao???

Cô đầy lo lắng bất an xuống lầu, khi gần đến cổng ktx nữ thì cô sững người lại. Là anh!!! Cô chậm chạp đi lại.

"Em Hoàng Giản Ái à. Có anh trai tìm này". Thì ra là một cô bé xinh đẹp. " hai anh nói chuyện đi nhé".

Anh nhìn cô. "Đi thôi em, chuyện nhà anh muốn nói với em". Anh bước đi ra xe. Cô vội đi theo. Anh mở cửa ghế phụ để cô ngồi lên. Anh đóng cửa lại. Anh ngồi vào ghế lái nhanh chóng lái xe đi.

Trên đoạn đường cô chỉ im lặng. Chạy một đoạn anh ngừng xe lại.

"Em không có gì muốn nói với anh à". Anh cười hỏi cô.

"Anh trai!! Ha! Từ bao giờ anh là anh trai của em". Cô không nhìn anh mà hỏi.

"...bất đắc dĩ anh mới nói như thế. Xin lỗi em. Để em đợi nhiều năm như thế". Anh nói.

"Đợi!!! Tôi đợi anh khi nào!!! Trần Cảnh Hoài anh đừng tự cho mình là đúng." Cô tức giận nhìn anh mà nói. "Khi anh đi đến nay bao nhiêu năm??? Không một tin tức, không một lá thư. Trần Cảnh Hoài anh nghĩ anh là ai mà tôi phải đợi anh". Bình thường cô mạnh mẽ cứng rắn. Nhưng giờ phút này cô thật yếu đuối.

Anh ta đã xa cô năm nay được bốn năm. Bốn năm không có tin tức, cô biết anh làm nhiệm vụ nhưng cô không ngờ ngày anh đi cô không hề hay biết, gia đình đều giấu cô. Lúc đó cô khóc đầy thương tâm. Giờ đây anh đến tìm cô.!!!

"Anh xin lỗi em". Anh làm cô đau khổ, anh hoàn toàn đáng chết mà!!!

"Xin lỗi!!! Haha Trần Cảnh Hoài chúng ta kết khúc rồi, khi anh đi không một lời từ biệt.!! Chúng ta từ nhỏ đến lớn sống cạnh nhau. Vậy mà anh đi, anh không hề nói với tôi. Tôi rất hận anh." Cô ôm lấy mặt mình mà khóc. Hiện tại cô chỉ muốn khóc mà thôi. Khóc vì anh an toàn, khóc vì sau nhiều năm cô đã gặp lại anh!!!

"Xin lỗi em, Ái Ái. Anh xin lỗi em". Anh vươn tay muốn ôm cô vào lòng nhưng cô nhanh chóng gạt tay anh ra.

"Đừng động vào người tôi. Bạn trai tôi không thích". Cô nói.

"Em... em có bạn trai rồi sao". Anh ngạc nhiên nhìn cô.

"Đương nhiên rồi!!! Khi anh đi anh đâu có nói với tôi,?? Tại sao tôi phải chờ anh??? Trong khi không hề có tin của anh!!!". Cô nói.

"...."

Mẹ nó!! Anh đánh vào vô lăng một cái. Đầy tức giận.

"Là ai!!! Tên nào." Anh hỏi cô. "Nó là thằng nào. Em có tin ngày mai nó sẽ chết không".

"Anh... anh là quân nhân!!! Tại sao anh có thể nói những lời đó hả". Cái tên khốn này!!!! Ăn nói như vậy đó.

"Chia tay!!!! Chia tay ngay cho anh". Anh túm lấy vai cô lắc lắc rồi nói. "Mau lên!!!"

"Tôi không..."có!!! Lời chưa nói hết thì cô đã bị anh ôm lên. Anh hạ ghế xuống lặt người cô lại. Anh đè lên người cô, hung hăn hôn lên môi cô.

"Um...ưm..." cái tên này..!!!!!

Cô đánh vào vai anh, dùng chân đá anh. Dùng các thế mà cha cô đã dạy để đánh anh, anh như người sắt hoàn toàn không biết đau. Anh mạnh bạo hôn cô.

"Ái Ái!! Ái Ái!! Em là của anh,??? Chỉ có thể là của anh". Anh tách chân cô ra chen vào đó, tay anh tóm tay cô lại. Không cho cô giãy giụa.

"Ưm... ưm... anh buông em ra". Cái đồ khốn. Gặp lại chỉ biết hung hăng mà hôn cô!! Đúng là xấu xa mà!!!

"Ái Ái!! Anh yêu em!!!!. Ái Ái!!!Anh rất yêu em". Anh buông môi cô ra và nói. "Anh rất nhớ em".

"Anh... huhu". Cô khóc lớn. Cô đánh lên vai anh vừa đánh vừa khóc.

"Anh là đồ tồi!! Đồ xấu xa mà". Hu hu hu. "Em ghét anh".

"Anh xin lỗi". Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, cô là báu vật của anh. Chỉ có thể là của anh!!!

"Ái Ái! Đừng giận anh nữa có được không em ". Anh hỏi cô.

"Hừm... nhưng mà..." cô nhìn anh. "Em có bạn trai rồi ạ. Tui em còn làm với nhau những điều mà bạn trai bạn gái nên làm rồi ạ". Cho anh tức chết mới thôi. Dám bỏ đi như vậy sao!!!!

"Em..." anh đến muộn rồi sao?? "Hắn ta tốt với em không". Anh hỏi. Nếu cô thật lòng yêu hắn ta thì anh sẽ tác thành cho họ.

"Tốt ạ". Cô cười. "Anh ta ân ái với em vô cùng dịu dàng, mới hôm trước tui em đi khách sạn anh ta còn làm em cả đêm." Này thì tức chết anh chưa.!!!

"Mẹ nó!!!". Cô gái anh nuôi bao lâu nay, khi anh đi còn nhờ gia đình cô chăm lo mà!!! Sau giờ cô có bạn trai rồi...

"Chia tay đi em". Anh xoa tóc cô mà nói. "Anh không để ý những chuyện em làm với cậu ta đâu". Anh yêu cô chưa từng ngừng nghỉ. Ân ái nam nữ thì sao!!! Cô nên có những sự lựa chọn mà. Không sao cả, anh không để ý.

"Anh....". Điên rồi à. "Sau chia tay được ạ. Tụi em ân ái vô cùng hoà hợp, đêm qua tụi em còn thử tư thế mới nữa". Cô mỉm cười đáp lời anh.

"Khốn kiếp!!!" Anh cúi người xuống hôn lấy môi cô. Mặc cô ân ái với ai, cô chỉ có thể là của anh. Nếu cô không đồng ý anh sẽ nhốt cô lại. Ngày ngày đêm đêm làm cô.

Ha!!! Tư thế mới à!! Được không chia tay à!!! Vậy thì lúc này anh sẽ cưỡng đoạt cô rồi điều tra tên bạn trai đó gửi clip cho hắn ta xem.

Nghĩ là làm anh luồn tay vào ngực cô. Xé rách áo cô.

Cô trừng mắt nhìn anh.!!! Điên rồi!! Anh ta định làm gì đây!!!

"Anh... anh... "cô che ngực mình lại. Không lẽ những lời nói của cô kích thích anh à!!!

Anh không nói gì!! Tay anh giật áo lót cô ra. Lộ ra đôi gò bồng đảo to tròn. Đầy quyến rũ. Anh tháo cà vạt mình ra, cột tay cô lại. Để tay cô lên đầu.

Anh mở điện thoại chế độ quay phim!!! Mẹ nó!!! Tên khốn này.!!! Giản Ái thấy vậy, không ngừng uốn éo, cô ấy không muốn như vậy đâu.

Anh cởi áo mình ra, tay anh sờ nắn ngực cô.

"Ưm...đừng mà " cô chưa từng ân ái thân mật với một ai...

Anh hôn lên vành tay cô, hai tay anh xoa bóp ngực cô vô cùng mạnh bạo.

"Ưm...a...a" sẽ trở thành người của anh.!!! Cô khẽ rơi nước mắt. Cô hạnh phúc, đợi anh bao nhiêu năm nay, cuối cùng cô cũng được trở thành người của anh. Là người phụ nữ của anh!!!!

"Em...." cô không muốn ân ái với anh sao!!!

"Trần Cảnh Hoài! Anh có yêu em không". Cô hỏi anh.

"Yêu!!! Ái Ái anh vô cùng yêu em".

"Yêu em mà anh bỏ em đi như vậy sao anh".

"Anh xin lỗi, Ái Ái anh không dám xin em tha thứ, anh chỉ muốn được ở bên em mà thôi". Năm đó anh vì làm nhiệm vụ mà không dám liên lạc với ai. Kể cả cô. Anh sợ cô nguy hiểm.

"Hừm!!! Nhưng mà em không còn sạch sẽ để xứng đáng với anh". Nói về tinh ranh của phòng 204 thì Lục Nghi An là số một, còn số hai là cô!!!! Nói như Lục Nghi An thì là cô làm ảnh hậu văn võ song toàn!!! Há há. Cô nghĩ thầm trong bụng ôm bụng cười ngặt nghẻo. Nhưng trước mặt anh cô khóc đầy thương tâm. Mười điểm chị ơi.

"Không sao! Anh yêu em chứ không phải yêu cở thể em" anh xoa đầu cô. "Ái Ái người đàn ông khác chưa chắc sạch sẽ hơn em, sạch sẽ ở đây người ta nói về tâm hồn chứ không phải cơ thể". Anh nói với cô.

Ân ái với người khác thì đã sao!! Thử các tư thế mới thì sao??? Anh mới là người đàn ông mang lại hạnh phúc cho cô. Chỉ có anh mới xứng đáng với cô.


"Nhưng mà anh ta không có làm gì có lỗi với em cả". Hai ngón tay cô chọt chọt vào nhau, tỏ vẻ buồn rầu nhìn anh.


"Mẹ nó. Vậy ông đây thì sao"??? Trần Cảnh Hoài nghiến răng hỏi cô.


"Em cũng không biết nữa hay anh chịu làm người thứ ba không!?? Làm nhân tình nhỏ của em". Cô chớp chớp mắt nhìn anh.


"Mẹ kiếp". Trần Cảnh Hoài anh đường đường là thiếu tướng của Bộ tư lệnh vậy mà giờ cô kêu anh làm người thứ ba!!! Nhân tình??? 246 357 à.!!! Đệch anh không muốn!!! Anh không muốn chia năm sẻ bảy cô với aiiii..!!!!!


"Là ai!!! Là tên nào!!! Anh sẽ đi giết chết tên đó, rồi chiếm lấy em, giam cầm em lại". Mặt anh tái xanh lúc đỏ. Như vậy thì cô mới là của anh!! Là của anh!!!


Anh cởi thắt lưng quần mình ra, anh phải chiếm lấy cô, thì cô mới toàn tâm toàn ý ở bên anh. Nghĩ là làm anh cởi quần cô luôn. Thấy quần lót đen của cô, anh nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn cô.


"Anh muốn làm gì???" Hình như cô chơi hơi quá thì phải!!! Phải làm sao đây???? Hu hu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK