Cố Hân nhớ lại ngày họ ở cầu thang đó. Cũng là khi anh ôm lấy mình. Tâm tình khác lạ, khi cầu hôn, anh đi đến cầu thang năm nào để cầu hôn Cố Hân.
Khi đó. Cô mặc một chiếc váy trắng, bất ngờ, anh lại cầu hôn.
Người đàn ông mà Cố Hân yêu nhất, vì anh cô có thể làm mọi chuyện, không ngại hiểm nguy, không sợ cô đơn, vì có anh đã đủ.
Kiếp này. Cố Hân không mong gì hơn, yêu anh, lấy anh là mọi thứ đã quá đầy đủ và cao sang quý giá.
“Phải tốt với nó, ba tin ở con”. Đặt tay Cố Hân lên tay anh. Ba Cố không kiềm được nước mắt.
“Con cảm ơn ba. Lục Nghiên Trung con xin thề, một đời một dạ trung thành tuyệt đối, nguyện không phản bội Hân Hân”. Lục Nghiên Trung nắm lấy tay cô. “Cảm ơn ba đã sinh ra một người con gái rất tốt, rất hiểu chuyện, con thật lòng cảm ơn ba đã cho con có cơ hội được yêu và lấy Hân Hân”.
Trước đám đông, Lục Nghiên Trung quỳ xuống dập đầu cảm ơn ba mẹ Cố và ba mẹ Lục đã cho anh lấy con gái và cho anh có sinh mệnh trên cõi đời này.
“Đứng lên đi. Không cần như vậy, người một nhà cả”. Ba Cố đỡ anh đứng dậy. Sau đó để lại sân khấu cho hai người họ.
“Chú rể có vài lời muốn nói với cô dâu, mong mọi người dành chút thời gian để nghe nhé”. Từ Khiêm làm chủ hôn.
“Hân Hân”. Anh nhìn cô. “Từ khi yêu em đến nay, thật lòng mình mà nói, anh chưa từng làm được gì cho em cả.
Không như Cố Minh giành lấy tình yêu của mình, một lòng theo đuổi Thanh Thanh.
Anh cũng không như Cảnh Hoài rời khỏi quân đội vì Giản Ái, vì cô ấy mà làm mọi chuyện.
Và anh cũng không như Từ Khiêm, bất chấp mọi thứ làm vì Nghi An.
Trước đây, em vì anh mất tích, một thân một mình đi vào rừng tìm anh. Tình yêu đó, ngày hôm đó, nó khắc sâu khiến anh không thể quên được.
Em là một cô công chúa nhỏ của họ Cố, nhưng lại vì anh mà không màng nguy hiểm.
Khi đó…anh tự hỏi lòng mình? Lục Nghiên Trung anh đáng để em tìm như vậy sao?
Chúng ta bên nhau nhiều năm, nhưng thật sự cho đến ngày kết hôn, anh chỉ có thể làm những chuyện đơn giản nhất cho em.
Khi tay anh bị thương, suýt tàn phế. Em vẫn một lòng một dạ bên anh.
Cố Hân. Lục Nghiên Trung anh xin thề trước trời đất, trước mọi người.
Nếu anh mà phản bội hay làm chuyện khiến em đau lòng, anh nguyện mãi không siêu sinh, chết không toàn thay.
Cố Hân. Cảm ơn em đã chấp nhận làm vợ anh”.
Khi anh nói, Cố Hân đã sớm rơi nước mắt, cô không cần anh làm gì cho mình. Bởi vì cô thật sự rất yêu anh. Không thể không có anh.
Tình yêu đầu đời là như vậy.
“Thật ra thì, đối với em, nếu anh gặp nguy em vẫn muốn được ở bên anh, nếu có chết, thì em cũng mong được làm một đôi phu thê ma cùng với anh.
Nghiên Trung, Cố Hân em từ khi yêu anh đến nay, chưa từng chịu uất ức hay tủi thân. Càng không vì bản thân mình làm anh đau lòng.
Cảm ơn anh hai vì ngày đó đã để em một mình xách vali lên ký túc xá.
Cảm ơn An An khi đó đã bảo Nghiên Trung đem đồ lên ký túc cho cậu.
Để tớ có thể gặp anh ấy.
Cảm ơn duyên phận đã cho em gặp anh”.
Cố Minh và Nghi An cũng mỉm cười, mắng thì không nơ, ván đã đóng thuyền, Cố Minh lau khoé mắt mình.
Em gái, em phải hạnh phúc.
Thanh Thanh nắm tay anh.
Duyên phận chính là duyên phận. Cho dù có thế nào cũng sẽ về với nhau.
Với cô bao nhiêu đó là đủ.
Hai người họ nắm tay nhau nhìn xuống khán đài.
“Trao nhẫn”.
“Cảm ơn em, Lục thiếu phu nhân, bà xã”.
“Cảm ơn anh, đã yêu em. Ông xã, chào mừng tổ ấm mới”. Cố Hân đeo nhẫn cho anh xong thì kéo anh về phía mình, chủ động hôn lên môi anh.
Bốp bốp bốp.
Cảm ơn em. Hân Hân. Lục Nghiên Trung hôn cô sâu thêm.
...
Sau đó thì họ đi nhận lời chúc của mọi người, kết khúc hôn lễ, Cố Hân ném hoa thì lại ném nhầm cho Tuyết Thanh.
“Làm lại”. Giản Ái gào lên. Không chịu đâu!
“Bon chen làm cái gì?”. Minh Hoàng Lễ đen mặt khi vợ mình nhận hoa cưới. Lo mà kéo cô giữ con. Sao đó nhét Hàm Đông vào tay cô!
Lè.
Cố Hân cũng đâu muốn.
Cuối cùng vẫn ném lại. Lần này Trần Cảnh Hoài nhanh tay bắt lấy. Sau đó anh quỳ một chân xuống, đưa nó cho Giản Ái.
Ha ha.
....
Sau buổi lễ, Cố Hân mệt mỏi đi về nhà mới, không buồn động tay chân.
Trời ạ. Kết hôn đúng là mệt mà. Quá mệt.
Cô nằm vật ra giường, không màng thế sự.
“Em thay đồ đi rồi ngủ nữa”. Lục Nghiên Trung đi vào thấy vậy thì bật cười. Anh lấy đồ ngủ để vào trong nhà tắm, sau đó cởi bỏ quần áo của Cố Hân.
“Đói”.
“Em tắm đi, anh nấu cơm cho em”.
“Anh đi đi”. Cố Hân xua tay đuổi anh. “Nấu canh cá cho em”.
“Được”.
Nằm nghĩ một chút Cố Hân ngồi dậy đi tắm rửa, nhìn thấy bộ đồ ngủ dài tay màu đỏ anh chuẩn bị. Phút chốc Cố Hân lại đổi ý.
Họ đã là vợ chồng với nhau rồi.
Cô quấn khăn tắm đi ra ngoài tủ đồ, lục tìm đồ ngủ tình thú hôm trước cô ấy lén đi mua.
Tìm mãi mới được, một bộ váy đỏ hai dây ngắn đến tận đùi gần như không che được bờ mông tròn trịa của cô ấy.
Nhìn mình trong gương cảm thấy được rồi thì thoát một chiếc áo thoát mỏng đi xuống nhà.
Lúc này Lục Nghiên Trung đang chuẩn bị bữa cơm tối cho họ. Cố Hân thích ăn cá, nên trong nhà lúc nào cũng có cá. Anh lấy ra một con, đã được làm sạch, khi rã đông xong thì liền bắt tay nấu cơm.
Khi Cố Hân xuống nhà thì anh đã bày ra một bàn thức ăn. Canh cá nấu ngót, trứng chiên bắp, cải thìa xào tỏi, thêm một dĩa dưa muối và cùng với mực hấp hành.
“Thơm quá”.
“Ừm. Đợi cơm chín…”. Lục Nghiên Trung dọn dĩa mực lên bàn sau đó mới nhìn Cố Hân. “Em…”.
“Hửm”. Cố Hân từ tốn đi lại. “Không đẹp sao anh”.
“Đẹp”. Nhìn nhìn cô. “Rất đẹp”.
“Dọn cơm, em đói”. Cố Hân kéo ghế ngồi xuống bàn, đợi anh đem cơm đến.
Anh cũng cười, xới cơm xong thì đi lại ngồi cạnh cô, thấy không đủ, anh liền để Cố Hân ngồi lên đùi mình.
“Đừng. Ăn đi rồi…”.
“Được”. Anh để cô ngồi lại xuống ghế. Bữa cơm trôi qua rất hoà thuận.
Khi ăn xong, Cố Hân rửa bát, còn anh thì dọn dẹp bàn ăn, sau đó họ ôm nhau ngồi ở sô pha ăn trái cây. Nhưng không được bao lâu thì anh liền cao hứng bế Cố Hân lên phòng.
Anh đi đến đâu, quần áo liền rải rác khắp sàn nhà, đến khi vào phòng cả hai đã sớm khoả thân.
“Anh…”.
“Hân Hân”. Anh từ tốn hôn lên môi cô, sau đó đến mắt, mũi, rồi xuống ngực. Cả người anh như con rắn không xương, quấn quanh Cố Hân.
“Chồng ơi….”.
“Anh đây…”. Anh ngẩng mặt nhìn cô. “Hân Hân. Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai ta”.
Những ngón tay anh xen kẽ vào bàn tay cô, cứ thế mà triền miên một đêm.
....
Sau ngày hôm đó, anh cũng đi hưởng tuần trăng mật. Anh cùng cô đi khắp nơi trên thế giới, đi không tính trước, chỉ cần Cố Hân thích thì hôm sao họ liền bay đến đó.
Chuyến đi của họ rất dài, kéo dài hơn ba tháng mới chịu đi về.
Khi đó Cố Hân đã nhớ mọi người, nhớ nhà, nên vội vàng đi về.
Lục Nghiên Trung vì muốn tận hưởng khoảng thời gian bên cô nhiều nhất, nên anh đã mua một chiếc trực thăng nhỏ, suốt chuyến đi của họ luôn dùng đến máy bay chuyên dụng đó.
Vì có thuốc của Thanh Nguyệt đưa đến, nên anh không vội trong chuyện có con lắm.
Mẹ Lục cũng không hối thúc, mọi chuyện được Nam Hàng gánh cho anh rồi.
Nên Nghiên Trung cứ tận hưởng thời gian cuộc sống hai người mà thôi. Ngày ngày đi làm, sau đó đón Cố Hân học cao học về.
Cuộc sống bình yên như vậy cho đến khi Cố Hân tặng cho anh một món quà, mà cả đời này anh không thể quên được.