Nghe anh ta nói thế, Kiều Tâm quay ra trừng mắt với Lâm Minh.
Lâm Minh nháy mắt với cô ấy, lúc này có lẽ Kiều Tâm đã hiểu, ý là không muốn cô ấy nói chuyện.
Vì vậy, sau đó Kiều Tâm không nói gì nữa.
Trong xe lại là bầu không khí nặng nề, sau khi Kiều Tâm xuống xe, chiếc xe quay đầu chạy về phía biệt thự.
Hai người ngồi ở ghế sau, không ai để ý tới người còn lại, hơn nữa một người thì mặt đen, người kia thì mặt không biểu tình.
Khó khăn lắm xe mới dừng sát trước cổng chính biệt thự, Lâm Minh xuống cho Quan Triều Viễn.
Tô Lam tự mở cửa xe, đi trước một bước vào biệt thự.
Lúc này đã là nửa đêm, trong biệt thự, ngoại trừ trong hành lang còn có mấy ánh đèn mờ trên tường thì khắp nơi đều tối tăm.
Chắc hẳn là Minh An và Xuân Xuân đã ngủ rồi, Tô Lam cũng không muốn quấy rầy bọn nhỏ, bây giờ tâm trạng của cô không tốt, trực tiếp đi lên lầu.
Đẩy cửa ra, mở đèn lên, cúi đầu nhìn xuống, vậy mà cô quên đôi giày. Cô tùy tiện tháo giày cao gót, đi chân trần đến trước giường, vừa cởi áo khoác, sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân của Quan Triều Viễn.
Không cần nhìn đã biết ngay là anh đi theo vào, Tô Lam cũng không quay đầu.
"Em nói phải tăng ca làm dự án là như vậy sao?" Cuối cùng người sau lưng cũng không nhịn được chất vấn cô.
Bây giờ Tô Lam cũng chẳng muốn cãi nhau với anh, lạnh lùng nói: "Nếu như anh đã thấy được, anh còn hỏi làm gì?"