Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So với sự phấn chấn cao hứng, nét mặt rạng rỡ của Hồ Mỹ Ngọc thì biểu cảm Diệp Vĩnh Thành có hơi cứng đơ, trong ánh mắt cũng có vẻ miễn cưỡng.

 

Nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc, Tô Lam không khỏi gật đầu nói: “Xem ra đúng là có thù không đội trời chung.”

 

Kiều Tâm bật cười nói: “Có lẽ kiếp trước cậu có thù giết ba, hoặc là thù cướp vợ.”

 

Tô Lam không ngờ buổi tiệc từ thiện này cũng gặp bọn họ, hơn nữa cặp này đã chia tay từ lâu rồi, sao vẫn đi cùng nhau? Không đúng, không đúng, sao bọn họ lại đi cùng với Diệp Thế Vĩ và Hồ Tinh? Diệp Thế Vĩ, Diệp Vĩnh Thành, bọn họ đều họ Diệp, hơn nữa còn xuất hiện cùng lúc? Đúng rồi, mẹ của Diệp Vĩnh Thành cũng qua đời cách đây không lâu, vợ của Diệp Thế Vĩ cũng qua đời!

 

Chẳng lẽ…. chẳng lẽ bọn họ có quan hệ ba con sao?

 

Nghĩ tới kết luận này, Tô Lam lập tức mở to hai mắt. Cái này, cái này cũng quá máu chó rồi? Sao lại tình cờ đến như vậy?

 

Kiều Tâm nhìn thấy Diệp Thế Vĩ và Hồ Tình giống như hình với bóng, hai người liên tục chào hỏi những người xung quanh, cho nên nói với Tô Lam: “Xem ra phải chờ đợi thời cơ, bây giờ không phải là lúc.”

 

“Ừm.” Tô Lam gật đầu.

 

Sau đó, Tô Lam xoay người đưa tay cầm một ly rượu vang đỏ, nhưng trong lòng vẫn còn suy nghĩ về những nghi ngờ vừa rồi.

 

Hồ Tinh là vợ mới của Diệp Thế Vĩ, bà ta là người không ngừng kiếm tiền, xem ra kiếp trước cô và bà ta có thù oán với nhau, nên kiếp này cho dù đi đến đâu cũng đối nghịch nhau.

 

Lúc này, một người đàn ông cao lớn mặc vest xám đi tới sau lưng Tô Lam, đôi mắt thâm trầm nhìn bóng lưng của cô, muốn chào hỏi nhưng lại có chút do dự.

 

Kiều Tâm vừa nâng mắt lên nhìn thấy người trước mặt, không khỏi thốt lên: “Luật sư Quan?”

 

Nghe thấy lời Kiều Tâm nói, Tô Lam xoay người lại, quả nhiên là Quan Khởi Kỳ đang đứng trước mặt mình.

 

Đột nhiên nhìn thấy anh ta, tay Tô Lam đang cầm ly rượu vang đỏ cứng đờ lại!

 

Vài tháng không gặp, anh ta có vẻ như đã gầy hơn trước, nhưng trên mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ là đôi mắt có chút ngượng ngùng, sự ngượng ngùng này khiến trái tim Tô Lam chua xót. Trước kia, cô và Quan Khởi Kỳ cực kỳ thân thiết, giống như người thân, tuy rằng bây giờ cảm giác đó vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng bọn họ cũng đã xa lạ hơn rất nhiều, nghĩ đến hiện thực không biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Nhìn thấy ánh mắt hai người nhìn nhau, Kiều Tâm hiểu ý cười nói: “Cái đó, tớ hơi đói bụng, tớ qua bên kia lấy chút bánh kem ăn, hai người nói chuyện đi!”

 

Nói xong, Kiều Tâm xoay người bước đi.

 

Tô Lam vốn không biết làm thế nào để đối mặt với Quan Khởi Kỳ, nhìn thấy Kiều Tâm đi rồi muốn kêu cô ấy quay lại, nhưng đã muộn, hơn nữa làm như vậy cũng không đúng cho lắm.

 

Có lẽ nhìn thấy Tô Lam không được tự nhiên, Quan Khởi Kỳ nhìn cô, dịu dàng nói: “Em yên tâm, anh chỉ lại đây chào hỏi với em một chút mà thôi, sẽ không quấy rầy em đâu.”

 

Nghe thấy lời này, Tô Lam có chút ngượng ngùng, duỗi tay vén mái tóc dài bên tai, nói: “Em… Không phải em có ý đó.”

 

“Gần đây em vẫn khỏe chứ?” Ánh mắt Quan Khởi Kỳ vẫn đầy vẻ quan tâm, nhưng đã biết làm thế nào để kiểm soát cảm xúc của mình.

 

“Ừm.” Tô Lam cúi đầu gật gật, cảm giác có chút chật vật.

 

“Xuân Xuân cũng ổn chứ?” Quan Khởi Kỳ lại hỏi.

 

“Rất tốt, đã cao hơn, cũng nói nhiều hơn một chút.” Tô Lam ngẩng đầu trả lời.

 

“Vậy là tốt rồi.” Lúc này, Quan Khởi Kỳ gật đầu nói.

 

Giây phút này, hai người đều im lặng vài giây, giống như đã không còn chủ đề để nói nữa.

 

Thấy vậy, Quan Khởi Kỳ hơi mỉm cười một chút, nụ cười có chút chua xót: “Bên kia của anh vẫn còn mấy người bạn, anh qua đó trước.” “Ừm.” Tô Lam gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK