Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lam nghe thấy câu hỏi không đầu không đuôi, không nhịn được lạnh lùng đáp: "Tôi không hiểu ý của cô, bọn tôi gây rối gì cơ? Ai biết được mấy người cũng đến." Nghe vậy, Hồ Mỹ Ngọc đảo mắt, đột nhiên cười đầy nham hiểm nói: "Ồ, tôi biết rồi, chẳng trách hôm nay hai người lại mặc như đi chào hàng vậy, có phải định đến đây quyến rũ đàn ông có tiền hay không? Tô Lam, Quan Khởi Kỳ không cưới cô nữa nên cô vội vã đến đây tìm chủ mới à?"

 

Câu nói này khiến Kiều Tâm bên cạnh không nhịn được nữa, tiến lên trước chỉ thẳng mặt Hồ Mỹ Ngọc nói: "Hừ, chó nhà ai mà lại không buộc chặt dây dắt, để xổng ra cắn càn người ta thế này?"

 

"Cô bảo ai là chó?" Hồ Mỹ Ngọc tức điên chỉ vào Kiều Tâm, cả hai lập tức lên giáp.

 

Thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, Tô Lam vươn tay ra kéo Kiều Tâm lại. Hồ Mỹ Ngọc là kẻ thù của cô, cô không muốn liên lụy đến Kiều Tâm.

 

Tiếp sau đó, Tô Lam hất hàm, lạnh lùng cười nói: "Hồ Mỹ Ngọc, đừng suy bụng ta ra bụng người thế, là ai muốn quyến rũ đàn ông có tiền, là ai vụng trộm giao bán bản thân, cô biết rõ hơn bất cứ ai khác mà!"

 

Nói rồi, Tô Lam liếc mắt nhìn ra Diệp Vĩnh Thành đứng phía sau Hồ Mỹ Ngọc. Lúc này, Tô Lam thực sự thấy thương cho kẻ xun xẻo Diệp Vĩnh Thành, cũng chẳng biết anh ta nhẫn nhịn thế nào để sống cùng Hồ Mỹ Ngọc mỗi ngày nữa. Nhưng cũng chỉ trách khả năng nhìn người của anh ta quá tệ, vướng vào một người phụ nữ bám dai như đỉa đói như Hồ Mỹ Ngọc, bám vào thì dễ, muốn gỡ ra thì còn khó hơn lên trời!

 

Hồ Mỹ Ngọc bị vạch trần, nổi cơn thịnh nộ, tiến lên trước vừa quát mắng vừa muốn kéo tay Tô Lam lại: "Cô mới bán mình ý, bà đây không dạy dỗ cô thì cô lại tưởng bà đây là mèo bệnh đúng không?"

 

Thấy Hồ Mỹ Ngọc giơ móng vuốt ra, Tô Lam lùi về sau theo bản năng, né tránh cửu âm bạch cốt trảo của cô ta.

 

Nhưng Hồ Mỹ Ngọc vẫn chưa chịu thôi, vẫn muốn lao đến đánh nhau. Lúc này, cuối cùng Diệp Vĩnh Thành cũng không nghe nổi lời đàm tiếu của người xung quanh và sự náo loạn của Hồ Mỹ Ngọc nữa, anh ta bước đến nắm cổ tay cô ta, dùng sức kéo cô ta sang một bên.

 

"Anh làm gì vậy?" Hồ Mỹ Ngọc bỗng ngơ ra, yếu ớt hỏi Diệp Vĩnh Thành.

 

Mặt Diệp Vĩnh Thành lúc trắng lúc đỏ, anh ta thấp giọng nói: "Em đừng quậy nữa được không? Không sợ mất mặt à!"

 

Diệp Vĩnh Thành từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình giàu có, người anh ta tiếp xúc đều là những người ưu nhã lịch sự của xã hội thượng lưu, đã bao giờ thấy phụ nữ chua ngoa mắng chửi, đánh nhau ngoài phố đâu, vậy nên mặt anh ta đỏ rần rần, thấy vô cùng mất mặt. Tuy nhiên, trong mắt Hồ Mỹ Ngọc, đây rõ là hèn nhát, cô ta nổi điên chỉ vào mặt Diệp Vĩnh Thành: "Diệp Vĩnh Thành, anh có phải là đàn ông nữa hay không? Người phụ nữ của anh bị người ta bắt nạt, anh đã không nói đỡ hay xả giận giúp tôi thì thôi, lại còn bảo tôi làm con rùa rụt cổ nữa à. Sao mà anh lại vô dụng như thế chứ?"

 

Giọng Hồ Mỹ Ngọc không những không nhỏ đi chút nào mà còn cao lên mấy tông, tất cả người trong hành lang đều nhìn chằm chằm hay người họ. Diệp Vĩnh Thành không nhịn nổi nữa, quát ngược lại: "Tôi vô dụng như thế, em còn quấn lấy tôi mỗi ngày làm gì?"

 

Dứt lời, anh ta bực tức quay người bỏ đi.

 

Hồ Mỹ Ngọc bị vứt lại đó, tức đến mức giậm chân, sau đó mới quay ra nhìn Tô Lam và Kiều Tâm đang đứng một bên xem kịch, không nhịn được hung hãn lườm hai người họ, sau đó hừ lạnh một tiếng, quay đi nhanh chân đuổi theo Diệp Vĩnh Thành.

 

Sau khi Hồ Mỹ Ngọc rời đi, Kiều Tâm thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực nói: "Ui chao, cuối cùng cũng đi, tớ cứ tưởng hôm nay phải đấu với cô ta một trận ác liệt nữa chứ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK