Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau nửa tiếng, Tô Lam ngồi trước vị trí bên cửa sổ ở quán C.Straits Cafe 

Vừa ngước mắt đã nhìn thấy Tiểu Ninh với chiếc váy liền xanh biếc mỉm cười đi về phía cô. 

“Chị Tô, chị vẫn vậy.” Tiểu Ninh ngồi đối diện Tô Lam. 

Tô Lam quan sát Tiểu Ninh mặt mày rạng rỡ, cười nói: “Em ngày càng chói lại đấy.” 

Tiểu Ninh vươn tay sờ má mình, hơi thẹn thùng nói: “May mà hồi đó chỉ dẫn em ra ngoài, luật sư Quan lại chịu dẫn dắt em, nếu không làm gì có em của ngày hôm nay?” 

“Em làm việc có cố gắng, cũng thông minh, thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ có thành tích.” Tô Lam thật lòng nói. 

Trò chuyện thêm đôi câu, Tiểu Ninh bỗng chuyển đề tài, cúi đầu sờ cốc cà phê, khó nhọc lên tiếng: “Chị Tô, xin lỗi chị, thực ra hôm nay còn có một người muốn gặp chị.” 

Nghe thấy thế, Tô Lam cau mày, không hiểu ý Tiểu Ninh. 

Ngay sau đó, Tiểu Ninh quay đầu, Tô Lam cũng nhìn theo ánh mắt cô ấy. 

Chỉ thấy một người đàn ông mặc vest xám bạc đi tới, thấy anh ấy, Tô Lam khẽ nhíu mày. 

Thoáng chốc, ánh mắt Tô Lam rơi trên mặt Tiểu Ninh, cô thầm nghĩ: Chẳng trách trùng hợp như vậy, mình vừa định rời khỏi Giang Châu thì Tiểu Ninh đã gọi cho mình muốn gặp mặt, thì ra tất cả đều do Quan Khởi Kỳ đứng sau sắp xếp. 

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ chất vấn của Tô Lam, Tiểu Ninh vội thấp giọng giải thích: “Chị Tô, xin lỗi, luật sư Quan nài nỉ em rất lâu, em cũng hết cách.” 

Sắc mặt Tô Lam sa sầm, mặc dù biết Quan Khởi Kỳ là sếp của Tiểu Ninh, Tiểu Ninh cũng rất khó xử, nhưng tâm lý cô vẫn hơi khó chịu, dù sao thì cô cũng xem Tiểu Ninh là bạn nên mới đến. 

Lúc này, Quan Khởi Kỳ đi tới, giải thích: “Tô Lam, em đừng trách Tiểu Ninh, là tôi yêu cầu cô ấy hẹn em ra, muốn trách thì cứ trách tôi đi.” 

Tô Lam ngồi đó, rũ mi mắt, không lên tiếng. 

Quan Khởi Kỳ nhìn Tiểu Ninh, Tiểu Ninh hiểu ý đứng lên, nở nụ cười gượng gạo: “Chị Tô, em vẫn còn chút chuyện, em đi trước nhé, hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp!”. 

“Ừm.” Tô Lam gật đầu, không muốn khiến Tiểu Ninh khó xử. 

Thấy Tô Lam cuối cùng cũng chịu trả lời mình, Tiểu Ninh cười rồi xoay người rời đi. 

Sau khi Tiểu Ninh đi, Quan Khởi Kỳ ngồi đối diện Tô Lam, thái độ cẩn thận dè dặt. 

Tô Lam ngước mắt nhìn Quan Khởi Kỳ, có chút không vui hỏi: "Anh tính toán mọi cách bảo Tiểu Ninh hẹn tôi ra là có việc gì?” 

Quan Khởi Kỳ ngập ngừng chốc lát mới vội giải thích: “Tô Lam, tôi chỉ muốn mời em ăn bữa cơm mà thôi, tôi gọi cho em mấy lần nhưng em luôn mượn cớ bảo bận, không có thời gian. Hôm nay là cuối tuần, tôi chỉ có thể mặt dày nhờ Tiểu Ninh giúp.”. 

Nghe thế, Tô Lam không lên tiếng. 

Những gì Quan Khởi Kỳ nói đều là sự thật, đúng là mấy hôm trước anh ấy gọi cho cô mấy lần, có điều cô đều từ chối. 

Hiện tại quan hệ giữa cô và Quan Triều Viễn đã rất loạn, cô thật sự không muốn dính dáng gì đến Quan Khởi Kỳ nữa, thế nên lần này cô kiên quyết không đi ăn với Quan Khởi Kỳ, chỉ không ngờ anh ấy sẽ lợi dụng Tiểu Ninh để hẹn cô ra. 

Thấy Tô Lam hồi lâu không nói gì, Quan Khởi Kỳ lúng túng, chỉ đành nói: “Tất nhiên, nếu em thực sự không muốn gặp tôi, tôi… cũng hết cách, đúng không? Thấy em sống tốt tôi cũng yên tâm, tôi… đi đây.” 

Nói xong, anh ấy từ từ đứng lên. 

Nói đến mức này, thực ra trong lòng Tô Lam cũng rất do dự. Nói thật thì Quan Khởi Kỳ đã từng cứu cô hai lần, dường như cô hờ hững với ân nhân cứu mạng của mình như vậy cũng không phải phép cho lắm. 

Thế nên ngay sau đó, lúc Quan Khởi Kỳ định đi, Tô Lam bỗng nói: “Đã gọi cà phê với tráng miệng rồi, một mình tôi ăn không hết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK