Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói và thái độ của Quan Triều Viễn khiến Tô Lam cảm thấy phản cảm, cô đưa tay ra đã thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình, đồng thời lạnh lùng nói: “Quan Triều Viễn, bây giờ anh chỉ là ba của các con tôi thôi, thật sự không còn mối quan hệ nào với tôi nữa, cho nên tôi cắt đứt với ai, tốt với ai, cũng đều là chuyện của riêng tôi, anh không có quyền can thiệp!”

 

Lời này khiến cho một Quan Triều Viễn luôn nhẫn nhịn những ngày này cũng nóng giận dần, anh không lựa lời mà nói: “Em còn nhớ em có hai đứa con sao? Con trai em ngóng trông cả tuần lễ, muốn gặp em để ngắm sao ngắm trăng, hai ngày nay đêm nào con gái em cũng khóc không ngừng, em nói em phải tăng ca không có thời gian chăm sóc chúng nó, em thì hay rồi, em tăng đến nỗi đem công việc đến bữa tiệc luôn, còn có bộ quần áo này của em nữa, cũng chỉ có những ngôi sao đê tiện thấp hèn mới mặc thôi, dưới ánh mắt của mọi người mà em mặc loại quần áo như vậy, cũng không biết là rốt cuộc em đang nghĩ gì nữa!”

 

Dứt lời, Quan Triều Viễn đưa tay lên nới lỏng cà vạt một chút, đưa tay trái vào trong túi áo, dáng vẻ vô cùng tức giận, nhưng vẫn giữ sự nhẫn nhịn đúng mực như cũ, ai cũng biết, nếu như là trước đây, chắc chắn anh sẽ khinh bỉ phất tay áo bỏ đi, nhưng hôm nay, anh đã giữ sự nhẫn nại lớn nhất rồi.

 

Vài câu nói của Quan Triều Viễn có sự kích thích rất lớn đối với Tô Lam, cái gì gọi là quần áo chỉ có ngôi sao thấp kém hèn hạ mới mặc, cái gì gọi là không có thời gian chăm sóc con cái, lại chạy đến bữa tiệc, sự uất ức trong lòng Tô Lam chỉ đành nuốt vào trong bụng.

 

Há miệng ra, Tô Lam lưỡng lự một chút, vẫn không tiếp tục cãi nhau với Quan Triều Viễn nữa. Dù sao đi nữa hôm nay đến cũng có nhiệm vụ quan trọng, cô không phải đến để cãi nhau với anh.

 

Cho nên, giây tiếp theo, Tô Lam nhẫn nhịn, nhàn nhạt nói với Quan Triều Viễn: “Không hợp nhau, nói thêm nửa câu cũng là nhiều, tôi và anh không có gì để nói với nhau hết!”

 

Dứt lời, Tô Lam khinh bỉ bước đi xa.

 

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang đi xa của Tô Lam, lúc này trong lòng Quan Triều Viễn vô cùng hối hận.

 

Bữa tiệc từ thiện này mời anh đến, nhưng anh không muốn đến những nơi như vậy, nghĩ trong bụng cho người đến đây đưa một tấm chi phiếu cũng được rồi, nhưng lại nhận được tin tức nói, Tô Lam và Kiều Tâm muốn tham gia, cho nên anh cũng đến đây từ sớm.

 

Anh cũng biết bây giờ Tô Lam đang phải đối mặt với vấn đề khó khăn, anh đến đây cũng là vì nghĩ cách giúp cô, nhưng không ngờ vừa nhìn thấy cách ăn mặc hôm nay của cô, anh lại nổi giận.

 

Sao người phụ nữ của anh có thể mặc loại quần áo mà con hát mặc để ra khỏi cửa cơ chứ? Hơn nữa tối nay, ánh mắt của tất cả đàn ông đều đặt hết lên người Tô Lam, nhìn đi nhìn lại mấy lần, đối với anh đây đơn giản là một nỗi nhục nhã vô cùng lớn.

 

Còn có Quan Khởi Kỳ kia nữa, hôm nay cũng đến xem trò vui, chẳng lẽ không biết tối nay tâm trạng anh đã rất không thoải mái rồi sao?

 

Vốn dĩ, anh đã rất đè nén cảm xúc của mình rồi, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được, kết quả chỉ một chút lưỡng lự đã khiến cho người ta tức giận bỏ đi.

 

Hừ! Tức giận bỏ đi cũng mặc kệ, thật sự cho rằng bản thân anh không có cô thì không được sao?

 

Lập tức, Quan Triều Viễn cũng bắt đầu nổi giận, ngửa đầu lên nốc cạn ly rượu vang trong tay, sau đó lại lấy thêm một ly trong khay của người phục vụ…

 

Tô Lam mang theo sự không vui đi đến trước mặt Kiều Tâm, đôi mắt của Kiều Tâm cứ liếc về bên Diệp Thế Vĩ mãi.

 

“Diệp Thế Vĩ kia cứ bên cạnh Hồ Tinh như hình với bóng không tách nhau ra được, phải làm sao đây?” Kiều Tâm chau mày hỏi.

 

“Chỉ có thể đợi chờ cơ hội thôi.” Tô Lam đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK