Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tô Lam có thế sao? Sao tôi không thấy nhỉ?”

 

Lúc này, một nhân viên lớn tuổi vỗ vai cô trẻ tuổi kia, buồn cười nói: “Cô ngốc quá, kiểu khí chất đó phải dùng trên người đàn ông, sao có thể để chúng ta nhìn thấy? Được rồi, mau về đi, sắp tan làm rồi!”

 

Tô Lam nghe được hình như họ trang điểm xong đã đi ra ngoài.

 

Sau khi nghe được lời nói của hai nhân viên nữ kia, Tô Lam mới hiểu ra.

 

Không trách được toàn bộ các nhân viên nữ trong văn phòng không dám tới gần mình, thì ra Tôn Ngọc Như đã chơi chiêu từ trước.

 

Tôn Ngọc Như này đúng là quá nham hiểm, thậm chí còn dám tung tin đồn thất thiện cho nhân viên, ý đồ của cô ta rất rõ ràng, chính là muốn để tất cả mọi người xa lánh mình, khiến cô không thể ở đây lâu được.

 

Nghĩ đến đây, Tô Lam nắm chặt khăn giấy lau mặt trong tay. Có lẽ việc lần này tên Lam Dịch Bân kia quấy rối mình cũng có liên quan đến việc Tô Ngọc Như xúi giục ở phía sau, lúc này Tô Lam hận Tôn Ngọc Như vô cùng, cũng hơi oán trách mình, lúc trước khi nhìn thấy Tôn Ngọc Như là tổ trưởng của nhóm sáu, cô nên xoay người rời khỏi Khải Hàng, thì mọi chuyện sẽ không khó coi như bây giờ.

 

Nhưng nói gì thì cũng đã muộn, việc đã đến nước này, cô chỉ có thể bình tĩnh đối mặt.

 

Tô Lam biết tình cảnh bây giờ của mình rất khó đi, Tô Ngọc Như sẽ sớm đạt được mục đích, cô không thể chuyển đi, nếu còn bị Lam Thế Hòa quấy rối sẽ bị tất cả đồng nghiệp trong văn phòng xa lánh.

 

Vào lúc này, Tô Lam rất muốn vọt tới văn phòng Tôn Ngọc Như để chất vấn cô ta.

 

Nhưng nghĩ lại thì cô không thể hấp tấp, bây giờ cô không có bằng chứng gì để chứng tỏ Tôn Ngọc Như tung tin đồn thất thiệt về mình, hơn nữa bản thảo dự toán của Khải Hàng kia cũng là do mình đồng ý tiếp nhận.

 

Tô Lam duỗi tay vò đầu mình, sao cô lại có thể từng bước đi vào tình cảnh tuyệt vọng thế này?

 

Rối rắm một lúc, Tô Lam biết vẫn phải tiếp tục cuộc sống, ngày tháng vẫn còn trôi qua.

 

Cho nên, sau khi đến bồn rửa tay để rửa mặt, Tô Lam lại phấn chấn tinh thần trở lại văn phòng.

 

Cô vừa xuất hiện ở văn phòng, các nữ nhân viên trong văn phòng vẫn đang nói cười vui vẻ, nhìn thấy cô lại không nói nữa, sau đó sôi nổi trở về vị trí của mình.

 

Mà Lam Dịch Bân cũng đã quét dọn xong phòng nước trà, ngồi chỗ của mình xem tạp chí.

 

Tô Lam trở lại chỗ ngồi của mình, lấy ra một quyển sách nghiệp vụ bắt đầu đọc. Thật ra nói là đọc sách, nhưng làm sao cô có thể đọc được? Bầu không khí trong văn phòng thật sự rất ngột ngạt, cô muốn phóng nhanh khỏi chỗ này càng sớm càng tốt,  không muốn ở lại dù chỉ một phút, nhưng nghĩ tới có chút không cam lòng, dù sao từ nhỏ tình cách cô đã không chịu thua.

 

Lúc này, cửa văn phòng Tôn Ngọc Như mở ra.

 

“Tô Lam, mau vào đây!” Tôn Ngọc Như hét lớn với Tô Lam một câu, bước vào phòng làm việc của mình.

 

Nghe thế, Tô Lam đứng lên, không kịp suy nghĩ gì đã xoay người tiến vào văn phòng của Tôn Ngọc Như.

 

Đi đến trước bàn làm việc của Tôn Ngọc Như, Tôn Ngọc Như ném một xấp tài liệu đến trước mắt Tô Lam.

 

Tô Lam vừa cúi đầu nhìn, chỉ thấy đó là tài liệu mình đã giao cho Tôn Ngọc Như hai tiếng trước, đúng là bản thảo dự toán của Khải Hàng.

 

Đang vô cùng nghi hoặc, Tôn Ngọc Như đã nói với Tô Lam: “Vừa rồi người phụ trách dự án Khải Hàng này đã tới đây, anh ta không hài lòng với bản thảo dự toán của cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK