Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua mấy ngày, Tô Lam cũng thấy hơi bực bội, xem ra muốn tìm được một công việc mà mình hài lòng đúng là rất khó. 

Cô không khỏi nhớ lại những ngày làm việc ở Thịnh Thế, cho dù là môi trường làm việc, chế độ đãi ngộ và lương thưởng, hoặc là khả năng thăng tiến đều không có gì để bắt bẻ. Chỉ vì một đêm sa chân của cô, bây giờ chẳng những ly hôn mà còn mất cả công việc. 

Có điều cô cũng không hối hận, cuộc sống một năm qua khác hoàn toàn với cuộc sống trước kia của cô, dù sao cũng không phải ai cũng có thể ăn thịt Đường Tăng Tô Lam thầm tự giễu trong lòng. 

Chạng vạng hôm nay Tô Lam về từ bên ngoài, từ xa đã nhìn thấy trước có hai bóng người đứng dưới hàng hiện cũ kỹ. 

Dáng người tinh tế nhỏ bé chính là Tô Yên, cô ấy đang ngẩng đầu mỉm cười nói gì đó với một dáng người cao lớn, trong ánh mắt cô ấy sáng bừng và vô cùng vui vẻ. 

Khi vừa rõ mặt dáng người cao lớn kia thì Tô Lam đã ngây người ra! 

Thế mà người đó lại là Trịnh Hạo, anh ta đang vui vẻ trò chuyện với Tô Yên, hơn nữa dáng vẻ nói cười của hai người rất tùy ý, thậm chí cuối cùng Trịnh Hạo còn xoa đầu Tổ Yên. 

Ban đầu cô cho rằng chỉ có Tô Yên yêu thầm, bây giờ xem ra dường như chuyện này cũng không đơn giản như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã nảy sinh tình yêu? 

Tô Lam đứng một góc không lên tiếng, Trịnh Hạo và Tô Yên cũng không phát hiện ra cô, sau khi hai người nói đùa vài phút thì Trịnh Hạo nhìn theo Tô Yên đi lên tầng. 

Lúc Trịnh Hạo quay đầu định đi bỗng nhiên nhìn thấy Tô Lam đứng ở phía trước, vẻ mặt anh ta trông có hơi bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường, cất bước đi đến. 

Ngay lúc Trịnh Hạo đi qua, Tô Lam cũng cất bước lên. 

“Không ngờ rằng có thể gặp anh ở trước cửa nhà tôi.” Tô Lam lên tiếng trước, hơn nữa còn một chữ hai nghĩa. 

Trịnh Hạo hơi nhíu mày, dường như đã nghe ra ẩn ý trong lời của Tô Lam, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh giải thích: “Tô Yên mượn tôi một quyển sách, vừa hay hôm nay tôi cũng đến chỗ gần đây, vì thế đến đưa cho cô ấy.” 

Tuy rằng Tô Lam tin tưởng cách làm người của Trịnh Hạo, nhưng mà vẫn nhắc nhở: “Năm nay Tô Yên chỉ mới hai mươi tuổi, đang ở trong độ tuổi thanh xuân rực rỡ nhất, em ấy khát vọng một tình yêu thuần khiết, nhưng tôi cho rằng anh không phải đối tượng để em ấy thử nghiệm tình yêu.” 

Trịnh Hạo nghe vậy thì sắc mặt lập tức sầm xuống, nét mặt ôn tồn lễ độ rõ ràng biểu hiện không vui: “Tô Lam, tôi là giảng viên của Tổ Yên, em ấy lại là em gái cô, theo như lời cô nói em ấy chỉ mới hai mươi tuổi, còn tôi thì lớn hơn em ấy không chỉ một chút, vậy cô cho rằng tôi sẽ làm gì em ấy?” 

Tô Lam có thể nhận ra Trịnh Hạo đã nổi giận, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ anh ta tức giận. Biết có lẽ mình đã hơi cọc cằn, tuy rằng trong lòng hơi áy náy, nhưng cô lại không dám lấy tương lai em gái ra đùa giỡn. 

Cho nên, ngay sau đó cô nói: “Thành thật xin lỗi, có lẽ tôi đã buồn lo vô cớ, nhưng Tô Yên không thể có chút sai lầm nào, xin từ nay về sau anh hãy giữ khoảng cách với em ấy!” 

Tuy rằng cô còn trẻ, nhưng đã thất bại hai lần trên con đường tình cảm, cô không thể để Tô Yên dẫm vào vết xe đổ của mình được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK