Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không phải bây giờ tôi đang nuôi dưỡng Xuân Xuân rất tốt hay sao? Còn cần phải thảo luận gì nữa?” Tô Lam hung hăng nói. 

Thực ra, cô rất nhạy cảm đối với vấn đề nuôi Xuân Xuân, cô cũng rất sợ Quan Triều Viễn sẽ động đến quyền nuôi dưỡng Xuân Xuân của mình. Suy cho cùng, nếu Quan Triều Viễn có ý định làm như vậy, thì cô thật sự cũng không thể ngăn cản được. Nhìn thấy những cảm xúc chống đối rất mãnh liệt của Tô Lam, Quan Triều Viễn dịu giọng xuống nói: “Tự một mình em nuôi Xuân Xuân không phải sẽ rất vất vả sao? Điều này thấy rõ nhất qua lần em nhập viện vừa rồi còn gì. Em đã mệt lắm rồi, cũng đã khổ cực quá rồi, vả lại em như vậy, một mình nuôi Xuân Xuân cũng sẽ khó mà chăm chút tỉ mỉ cho con bé được.” 

"Ý anh là gì? Ban đầu anh đã hứa sẽ để tôi nuôi Xuân Xuân và không tranh giành quyền nuôi con bé với tôi.” Tô Lam cảnh giác nhìn Quan Triều Viễn. 

Nghe đến đây, Quan Triều Viễn chợt bừng tỉnh hiểu ra và nở nụ cười. 

“Anh đang cười gì?” Tô Lam nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn và hỏi. 

Quan Triều Viễn lập tức ngừng cười, trả lời cô: “Đầu tiên để tôi thanh minh cho rõ ràng, tôi không hề có ý định muốn giành quyền nuôi Xuân Xuân với em, hơn nữa tương lai cũng sẽ không có suy nghĩ này.” 

Nghe vậy, Tô Lam kinh ngạc nhìn Quan Triều Viễn hỏi: "Vậy anh muốn thảo luận với tôi chuyện gì?" 

"Tôi có một đề nghị, nếu em đồng ý thì chúng ta sẽ làm như vậy. Còn nếu em không đồng ý thì cũng không sao, cứ coi như tôi chưa nói gì.” Quan Triều Viễn cố gắng giải thích với Tô Lam. 

“Anh nói đi, tôi nghe.” Lúc này Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh không tranh giành quyền nuôi Xuân Xuân với cô, thì mọi chuyện đều có thể thương lượng được. Quan Triều Viễn nói tiếp: “Đề nghị của tôi là sau này sẽ để chị Hồng trông Xuân Xuân vào buổi sáng, em ra ngoài tìm một công việc, đừng bán hàng trực tuyến nữa, công việc này không những rất vất vả, mà bản thân em cũng không thể tiến bộ được. Bây giờ em đã là kế toán viên công chứng được cấp phép rồi, tìm một công việc đối với em không phải là chuyện khó, hơn nữa chế độ đãi ngộ cũng sẽ không tồi, huống hồ gì sau này em sẽ còn có nhiều cơ hội rất tốt để phát triển bản thân. Còn buổi tối, em sẽ chăm sóc Xuân Xuân, như vậy em và con bé cũng sẽ có thể vun đắp tình cảm mẹ con. Nói tóm lại là giống như thuê một bảo mẫu về săn sóc cho Xuân Xuân mà thôi, em thấy sao?” 

Nghe vậy, Tô Lam thực sự cảm thấy rất biết ơn sự chu đáo của Quan Triều Viễn. Không phải là cô chưa từng có suy nghĩ này, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân mà cô vẫn gạt sang một bên. Đến bây giờ Tô Lam vẫn có một chút băn khoăn khi anh nhắc lại chuyện này. 

“Tất nhiên tiền lương của chị Hồng sẽ do tôi trả.” Quan Triều Viễn nói thêm. 

Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày thật chặt: "Tôi không phải là có ý đấy.” 

“Tôi hiểu, nhưng dù sao tôi cũng là ba của Xuân Xuân, tôi chia sẻ một phần tiền cấp dưỡng cho con bé cũng là việc nên làm mà!” Quan Triều Viễn nói. 

"Tôi." Mặc dù lời đề nghị này của anh rất tốt, nhưng nghĩ đến sau này không thể kề cận bên Xuân Xuân từng phút từng giây, Tô Thanh vẫn rất hụt hẫng và thất vọng, vì thế cô cứ đắn đo phân vân mãi. 

Có lẽ là nhận ra được sự lo lắng của Tô Lam, Quan Triều Viễn cất tiếng khuyên nhủ: "Cho dù đi làm cũng sẽ có cuối tuần mà, đến lúc đó em không chỉ có thể săn sóc cho Xuân Xuân, mà còn có thể ở bên cạnh Minh An, em tha hồ mà chăm hai đứa nó.” 

Chính những lời này khiến Tô Lam hạ quyết tâm. Dẫu sao chỉ khi kiếm được thật nhiều tiền hơn, thì mai sau cô mới có thể dựa vào năng lực của bản thân mang lại cho Xuân Xuân và Minh An một cuộc sống tốt đẹp. 

Tuy Quan Triều Viễn cực kỳ giàu có, cô không cần phải bận tâm về vấn đề tài chính, nhưng dù sao cô cũng là mẹ của bọn trẻ, cô hi vọng có thể dựa vào nỗ lực của chính mình để hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK