Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tô Lam rất tin tưởng lời này. Dù sao thì Tô Mạnh Cương cũng là một tên khốn nạn. 

Sở Thanh Liên tiếp tục nói: "Ông ta đợi trước cửa ba ngày ba đêm, hàng xóm xung quanh đều chê cười. Lúc này Tô Yên mới cho ông ta vào cửa." 

"Mẹ, mẹ cứ để ông ta ở lại nhà chúng ta như vậy sao?" Tô Lam nhíu mày hỏi. 

"Không thì còn có thể thế nào nữa? Con cũng không phải không biết cái đức hạnh kia của ông ta. Bây giờ A Yên còn cùng một phe với ông ta. Con không phát hiện ra ông ta quan tâm chuyện của A Yên như vậy sao? Mấy hôm trước mẹ đi khắp nơi để chặn A Yên và ông ta đi tìm Trịnh Hạo. Nhưng không thể làm gì được hai người bọn họ."

Sở Thanh Diên chán nản nói. Tô Lam nghe vậy thì rất tức giận. Cô nói thẳng: "Đuổi ông ta đi đi! Nếu ông ta dám không đi thì chúng ta sẽ báo cảnh sát." 

“Không thể báo cảnh sát, như vậy rất mất mặt!” Sở Thanh niên bị dọa đến mức lập tức xua tay. 

“Có gì mà mất mặt? Nếu mất mặt thì cũng là Tô Mạnh Cường mất mặt. Qua nhiều năm như vậy, ông ta chẳng quan tâm gì đến mẹ con chúng ta, bây giờ đột nhiên nói trở về là trở về, sao có chuyện dễ dàng như vậy?” Tô Lam tức giận nói. Nghe Tô Lam nói vậy, Sở Thanh Diên nhíu mày: “Con cũng không phải không biết mẹ sợ nhất là hàng xóm nói này nói nọ, Tô Mạnh Cương và những ông hàng xóm kia đều là bạn cũ, mẹ cũng không muốn ầmĩ quá, hơn nữa bây giờ trông ông ta cũng đáng thương, không có nhà để về rồi, còn có bây giờ Yên Yên đã nhận lại ông ta, cũng không thể đuổi ông ta đi được.” 

“Vì sao ông ta không có nhà để về? Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc đâu? Chẳng phải bọn họ là người một nhà rất yêu thương nhau sao?” Tô Lam không nhịn được hỏi. 

Sau đó Sở Thanh Diên trả lời: “Ông ta nói ông ta và Hồ Tinh không hợp nhau, tuổi càng lớn ông ta ta lại càng muốn ở bên con gái ruột, muốn về cái nhà này, cho nên ly hôn với Hồ Tinh, quay về tìm chúng ta.” 

Nghe vậy, Tô Lam cười lạnh nói: “Mẹ, mẹ nghe được những lời này của Tô Mạnh Cương mẹ có tin không?” 

Sở Thanh Niên cúi đầu không nói. Tô Lam thấy dáng vẻ nhu nhược của mẹ, rất sốt ruột: “Mẹ, bây giờ mẹ không chịu đuổi ông ta đi, có lẽ cũng chỉ vì nể mặt tình cảm trước đây, nhưng nhất định mẹ phải hiểu rõ, cho dù thế nào mẹ cũng không thể quay lại với ông ta, nếu không nửa cuộc đời còn lại của mẹ sẽ hết thật đấy!” Lúc này, trong ánh mắt của Sở Thanh Diên hiện lên nét kiên định hiếm thấy: “Con yên tâm, đời này mẹ không có khả năng quay lại với Tô Mạnh Cường, mẹ cho ông ta đến đây vì thấy ông ta đáng thương, dù sao cũng là ba ruột của các con, mẹ cũng không muốn cắt đứt mọi chuyện quá sạch sẽ, về chuyện quay lại là chuyện không thể nào." 

Nghe nói như thế, Tô Lam mới yên tâm. 

Sau đó, Tô Lam mới nói: "Chẳng trách Tô Yên dễ dàng nhận Tô Mạnh Cương 

“Con bé này mẹ khuyến mãi nhưng không nghe, Tô Mạnh Cường dạy nó không ít chuyện xấu, nhưng con bé khăng khăng nghe theo, thật sự không biết cuối cùng sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào nữa.” Sở Thanh Diên lo lắng nói. 

Lúc này, Tô Lam cũng cảm thấy hơi lo lắng. 

Cứ như vậy nếu còn ồn ào thêm nữa có lẽ Tô Yên và Trịnh Hạo lại biến thành kẻ thù, người lớn thì không sao, nhưng không biết sau này Chi Chi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ sau khi ly hôn, Chi Chi chỉ có thể có mẹ nhưng không có ba, hoặc có ba nhưng không có mẹ? Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Lam cảm thấy chua xót. Nghĩ lại bây giờ Minh An và Xuân Xuân vẫn còn tốt, may mà bây giờ có cả ba lẫn mẹ yêu thương, sau này cô và Quan Triều Viễn cũng có thể giữ mối quan hệ tốt đẹp, dù sao nếu ba mẹ trở thành kẻ thù, con cái 

giữa sẽ rất khó khăn. Mặc dù Tô Lam biết nếu như Tô Yên càng ồn ào thì càng khiến Trịnh Hạo càng thêm muốn cắt đứt quan hệ, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của Chi Chi, nhưng bây giờ Tô Yên sẽ không nghe mình, ngược lại Tô Yên còn cho là mình đang có ý đồ khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK