Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa đợi Tô Lam phản ứng lại thì chiếc Bentley đã giẫm chân ga, lao nhanh đến trước mặt Tô Lam rồi chắn ngang trước mắt cô, vì phanh gấp nên bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra hai vạch đen. 

Thấy xe đột ngột lao ra, Tô Lam giật mình, trái tim đập loạn nhịp. 

Ngay sau đó, cửa sau xe bị mở ra, một bóng dáng mặc sơ mi trắng xuống xe. 

Nhìn thấy Quan Triều Viễn, phản ứng đầu tiên của Tô Lam là quay đầu bỏ chạy. 

Nhưng Quan Triều Viễn bước nhanh tới tóm lấy cánh tay Tô Lam. 

“Anh làm gì thế? Buông tôi ra!” Tô Lam dốc sức vùng vẫy. 

Tất nhiên Quan Triều Viễn sẽ không cho cô cơ hội này, hay tay ôm lấy eo cô, ném cô vào trong xe. 

“Cứu với!” Tiếng kêu cứu của Tô Lam lập tức bị chìm trong thành phố ồn ào náo nhiệt. 

 

Lúc này, có người nhìn thấy Tô Lam bị ném vào xe thì chỉ Quan Triều Viễn nói: “Này, anh làm gì thế? Sao lại có thể tùy tiện cướp người vậy chứ?” 

Lúc này, Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn người đó, vô cùng tự tin nói: “Vợ chồng chúng tôi cãi nhau mà anh cũng muốn xen vào à?” 

Người đó vừa nghe thấy thế thì cười nói: “Cô gái này phải cho nêm chút mùi, người anh em, về dạy dỗ cho tốt nhé!” Nói xong, người đó lái xe máy đi luôn. 

Tô Lam bị ném vào xe muốn xuống xe nhưng lại bị Quan Triều Viễn đẩy vào, sau đó Quan Triều Viễn cũng lên xe. 

Tô Lam hoàn toàn không ngờ Quan Triều Viễn lại bạo gan đến mức bắt người ngay trong thành phố như vậy. Cô biết bị anh khống chế sẽ có hậu quả gì, thế nên lập tức muốn mở cửa xe, cho dù là nhảy xe thì cô cũng phải thoát khỏi sự kiểm soát của anh. 

Nhưng xe đã bị khóa lâu rồi, cô ấn thế nào cũng vô dụng, cuối cùng Tô Lam buồn bực đạp vào cửa xe để trút cơn giận của mình. 

“Trợ lý Lâm, dừng xe!” Tô Lam ngước mắt nhìn Lâm Minh đang lái xe ở phía trước. 

Lâm Minh khó xử nhìn gương chiếu hậu phía trước, nói: “Cô Tô, không có lệnh của tổng giám đốc Quan thì tôi không thể dừng xe được.” 

Nghe thể Tô Lam càng tức hơn, cô quát: “Lâm Minh, bây giờ Quan Triều Viễn đang giam giữ tôi trái phép, chẳng lẽ anh muốn giúp người xấu làm chuyện ác sao? Anh có biết thế này là phạm pháp không?”. 

“Xin lỗi, tôi không thể dừng xe được.” Lâm Minh bình tĩnh trả lời. 

Ngeh thấy câu này, Tô Lam thật sự sụp đổ, còn nói gì được nữa. 

Nhưng Quan Triều Viễn lại ngắt lời cô: “Cô đừng làm khó Lâm Minh nữa, cậu ấy chỉ nghe lời tôi thôi.” 

Tô Lam lạnh lùng liếc Quan Triều Viễn, sau đó xách túi xách trong tay đập về phía anh. 

Giống như lúc đập bình hoa, lần này Quan Triều Viễn cũng không tránh, để mặc cho túi xách đập vào mặt anh rồi theo cơ thể anh trượt ra ghế sau. 

Quần áo trong túi rơi ra ngoài, nhìn thấy quần áo nam và giày nam được gấp gọn gàng, đôi mày của Quan Triều Viễn cau chặt lại. 

“Đây là quần áo với giày cô mua cho ai?” Sắc mặt Quan Triều Viễn vô cùng không vui, anh hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK