Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe những lời này, Tô Lam bất giác nhíu mày. 

Tôn Ngọc Như trước mắt và Tôn Ngọc Như trước đây luôn gây sự với mình như hai người khác nhau, Tô Lam Tô Lam nhìn cô ta chằm chằm, phán đoán xem lời cô ta là thật hay giả.

Nếu như là cô ta trước đây, thấy bản thân mình trở thành người dưới trướng cô ta thì chắc chắn sẽ châm chọc và sẽ làm khó mình ở bất cứ nơi đâu, thậm chí còn từ chối nạp mình thành thành viên nhóm, nhưng mà bây giờ là mình không làm nữa, cô ta vậy mà lại mở miệng giữ mình lại, còn có ý muốn xí xoá chuyện cũ.

Chắc là nhìn ra được nghi ngờ của Tô Lam, Tôn Ngọc Như lùi về phía bàn làm việc mà dựa vào, khoanh tay: " Nói sao đây nhỉ? Mọi người đều còn trẻ, làm việc rất xốc nổi, trải qua mấy năm dốc sức làm việc và tích lũy, nói thật thì bây giờ nhớ lại những chuyện mình làm năm xưa không có ý nghĩa gì hết.” 

“Ý của cô là muốn tôi ở lại đây làm việc?” Lúc này Tô Lam nghi ngờ tại của mình nghe nhầm rôi. 

“Có ở lại hay không thì đều do bản thân cô, tôi cảm thấy cô vì tôi mà từ bỏ công việc này thì có chút không đáng, cô nói xem?” Tôn Ngọc Như cười nói với Tô Lam. 

Tô Lam thấy được một ý khiêu khích từ trong mắt cô ta, tuy rằng cô biết Tôn Ngọc Như cố ý làm vậy, nhưng con người háo thắng trước giờ của cô, ý chí cũng bị kích động vài phần. 

Đãi ngộ của công việc này ở Khải Hàng đúng là rất tốt, còn có cơ hội thăng tiến nữa, từ bỏ thì đáng tiếc quá. 

Vì thế, khoảnh khắc kế tiếp, Tô Lam ngẩng đầu nói: “Tôi đương nhiên sẽ không vì cô mà từ bỏ công việc này, chỉ là tôi quá hiểu tính cách của cô, tôi không muốn sau này làm việc không vui vẻ thôi.”, “Chỉ cần cô làm tốt công việc của mình thì cho dù tôi là cấp trên của cô cũng không thể làm khó được cô, dù sao thì nhóm chúng ta có tổng cộng năm sáu người, mà trên tôi còn có Linda, có vấn đề gì cô cứ việc tìm Linda, là cô ấy tuyển cô vào. Nhưng nếu cô không đảm nhiệm được công việc, vậy thì tôi cũng sẽ không thể mặt đâu” Tôn Ngọc Như nói. 

Tô Lam đương nhiên sẽ không nhận năng lực của mình có vấn đề, vì thế cô gật đầu nói: “Được, tôi ở lại”,

“Vị trí còn trống bên ngoài là của cô, trên bàn làm việc của cô có một phần quy định làm việc của Khải Hàng, cô đọc thuộc trước đi, dù sao thì đối với người làm nghề này như chúng tôi thì tuân thủ đạo đức nghề nghiệp quan trọng hơn là năng lực làm việc.”

Tôn Ngọc Như kéo cửa chớp, ngón tay sơn màu đỏ tươi chỉ chỉ ra bên ngoài. 

“Được thôi.” Tô Lam xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Tô Ngọc Như. 

Ngồi ở vị trí trống ra đó, Tô Lam nhìn những đồng nghiệp cắm cúi làm việc, rồi cúi đầu mở quy định làm việc của Khải Hàng ra. 

Một tiếng sau, Tôn Ngọc Như đi qua, đặt những văn kiện dày hơn một tấc trong tay đặt lên bàn Tô Lam. 

Tô Lam ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Tôn Ngọc Như. 

“Đây là những án kiện mà nhóm 6 chúng ta đảm nhận trong một năm qua, cô coi từ đầu đến cuối qua một lần, đọc hết những thứ này, rồi đến lúc đó phân cho cô ăn kiện, tôi nghĩ cô sẽ lên tay nhanh thôi!” Tay Tôn Ngọc Như gõ gõ lên những tập tài liệu đó. 

“Biết rồi.” Tô Lam gật đầu. 

Tôn Ngọc Như gật đầu vừa ý, sau đó ngẩng đầu sải bước đi về phòng làm việc của mình. 

Tô Lam cúi đầu lật những tập tài liệu, những con số và chữ phức tạp trong đó thật khiến người ta đau đầu. 

Nhưng cô biết Tôn Ngọc Như nói đúng, hiểu rõ hết những án kiện này thì cô lên tay rất nhanh với công việc này, vì thế vài ngày kế tiếp đây cô sẽ vùi đầu vào những tập tài liệu này, cho đến khi nhìn đến bối rối luôn. 

Hôm nay cúi đầu xem tài liệu hết mấy tiếng đồng hồ, Tô Lam chóng mặt hoa mắt đứng dậy xoay người đi đến nhà bếp làm cà phê cho tỉnh táo đầu óc. 

Vừa đi sắp đến cửa, vừa khéo có tiếng cười truyền ra từ bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK