Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lưu manh!” Tô Lam giơ tay giáng cho Quan Triều Viễn một bạt tai. 

Tiếng tát thanh thuý vang lên trong không khí, đôi mắt Quang Triều Viễn càng thêm hung ác nham hiểm. 

Ánh mắt tràn ngập sự căm hận làm Tô Lam khẽ run lên, ngay sau đó, anh lập tức ấn cố lên bàn làm việc! 

Mặt Tô Lam bị ép xuống bàn làm việc bằng gỗ, cơ thể nằm lên tấm ván gỗ cứng rắn, bụng nhỏ bị góc bàn bén nhọn chọc vào đau điếng. 

“Quan Triều Viễn, cái tên khốn kiếp nhà anh, anh muốn làm gì?” Tuy rằng Tổ Lam hét, nhưng đã không còn chút tự tin nào nữa. 

Quan Triều Viễn tóm hai tay cô khoá ra sau lưng, ấn tay vào lưng, Tô Lam bị cố định trên bàn, không thể động đậy chút nào được, hơn nữa còn có cảm giác cách tay sắp bị anh vặn gãy. 

“Làm gì? Dạy cô cách làm một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn!” Quan Triều Viễn rít một câu qua kẽ răng. 

Ban đầu, khi ý thức được anh muốn làm gì, Tổ Lam xấu hổ muốn chết, muốn dùng chân đi giày cao gót đá vào chân anh. 

Thế nhưng, một bàn tay to của anh đã nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô. 

Tô Lam hoàn toàn tuyệt vọng, biết nếu không để anh muốn làm gì thì làm thì anh sẽ không dễ dàng buông tha cho bản thân. 

Cơn đau đớn xuyên tim làm Tô Lam gần như muốn ngất đi, chỉ là lần này cô không kêu lên nữa, bởi vì cô biết có kêu cũng vô dụng, chửi bới cũng vô dụng. 

Tính cách Quan Triều Viễn chính là như vậy, cô càng phản kháng, càng chửi, thì ngược lại càng khiến anh tồi tệ hơn. 

Tô Lam cắn chặt môi dưới, vì mặt bị đè ép lên mặt bàn biến dạng, thầm niệm trong lòng: Mau kết thúc đi, để hết thảy chuyện này kết thúc sớm một chút đi! 

Chóp mũi Tô Lam có thể ngửi được mùi hoa hồng trên bàn, giờ phút này, bình hoa đang chậm rãi dịch chuyển vì sự rung lắc kịch liệt của anh. 

Không bao lâu sau, anh gầm nhẹ một tiếng rồi cuối cùng cũng buông cô ra. 

Tô Lam lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt rồi chống đỡ cơ thể sắp rã rời, chậm rãi bò dậy từ trên mặt bàn. 

Tô Lam đứng vững vàng, ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn đã gài thắt lưng chỉnh tề. 

Giờ phút này, chiếc áo sơ mi trắng trên người anh đã hơi nhăn nheo, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, biểu cảm có phần lười biếng, trong mắt đã không còn sự phẫn nộ vừa rồi, ngược lại ánh lên vẻ thoả mãn. 

Ánh mắt cô căm hận anh bây giờ, làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. 

Lồng ngực lập tức phồng lên, Tô Lam liếc mắt, quét đến cái bình hoa thuỷ tinh pha lê lớn trên bàn làm việc. 

Sau đó nhanh chóng xoay người, duỗi tay cầm cái bình hoa lên, dùng hết sức lực ném vào đầu Quan Triều Viễn. 

Quan Triều Viễn nhìn thấy động tác của Tô Lam, sửng sốt một chút, vậy nhưng không hề né tránh, bình hoa mau chóng nện lên người anh theo đúng nghĩa đen. 

Nhìn thấy anh đứng lù lù bất động ở đó, không hiểu sao tay Tô Lam lại run lên, bình hoa bị đập vỡ. 

Chẳng những anh không nhúc nhích mà ánh mắt cũng chẳng chuyển động chút nào. 

Bình hoa nện vào vai anh, trong chớp mắt, nước bình hoa và bó hoa rơi ra khỏi bình, bình hoa rơi xuống thảm phát ra tiếng vỡ, không vỡ thành mảnh vụn mà chỉ vỡ thành vài mảnh thôi. 

Ngước mắt nhìn lên, áo sơ mi của Quan Triều Viễn ướt một nửa, chỗ hàm dưới có lẽ là bị bình hoa đập vào, nơi đó có một vết thương, máu đỏ nhỏ từng giọt từng giọt xuống, chẳng mấy chốc đã nhuốm đỏ chiếc sơ mi màu trắng của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK