Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sau này tôi sẽ không kết hôn nữa." Quan Triều Viễn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Tô Lam. 

Nghe vậy, tim Tô Lam đập loạn một nhịp. 

Sau đó, cô lại cười chế giễu, nói: "Sau này anh có kết hôn hay không không phải chuyện của tôi, anh không cần nói cho tôi biết chuyện này." 

"Nhưng chuyện này liên quan đến con của chúng ta." Quan Triều Viễn cau mày nói. 

Nghe vậy, Tô Lam cũng nhíu mày. 

Quan Triều Viễn do dự một lát, mới nói: "Tôi đã có Minh An và Xuân Xuân, vậy nên sau này tôi không cần kết hôn nữa, điều này cũng sẽ có lợi cho sự lớn lên của các con." 

Tô Lam biết Quan Triều Viễn không phải người dễ dàng đưa ra lời hứa, suy nghĩ này của anh khiến cô cảm động, nhưng đường đời hẵng còn dài, ai nói trước được tương lai? 

Vì vậy, Tô Lam đứng lên nói: "Nếu anh không phản đối kế hoạch nuôi con hiện tại mà tôi đưa ra thì tạm thời cứ làm như vậy đi. Còn chuyện tương lai, không ai nói trước được điều gì, đến lúc đó tôi sẽ tùy theo tình hình mà quyết định!" 

Quan Triều Viễn biết Tô Lam muốn kết thúc cuộc nói chuyện tại đây, vì vậy anh cũng chậm rãi đứng lên, gật đầu nói: "Tôi đồng ý." 

"Tôi đi gọi Minh An qua đây." Tô Lam quay người đi tới chỗ Minh An. 

Quan Triều Viễn nhìn lưng cô, nói: "Ba ngày nữa em kết hôn, sau đám cưới tôi sẽ đưa Minh An đến chỗ em, tránh ảnh hưởng đến đám cưới của em!" 

Tô Lam dừng lại, rốt cuộc cũng không quay đầu nhìn lại, cô có thể nghe ra giọng điệu châm chọc của anh, cô lớn tiếng nói: "Cảm ơn anh đã thông cảm!" 

Nói xong, cô tiếp tục bước về phía trước. 

Vài phút sau, Quan Triều Viễn dắt tay Minh An rời đi. 

Nhìn thấy Minh An cứ ba bước lại quay đầu nhìn lại, Tô Lam cảm thấy rất bức bối, nhưng không thể làm gì được. 

Sau đó, chị Vụ đẩy Xuân Xuân qua. 

"Xuân Xuân đói rồi, đã đến giờ cho con bú." Chị Vụ cười nói. 

Tô Lam đột nhiên cảm thấy hơi buồn bực, nói với chị Vu: "Tôi muốn đi dạo một lát, chị đưa Xuân Xuân về uống sữa đi." 

"Được." Sau đó, chị Vu đẩy Xuân Xuân về nhà. Tô Lam đi bộ trong vô định trong công viên, nghĩ lại thì những lời Quan Triều Viễn nói lúc này cũng có lý, nhưng cô sẽ không bao giờ quay lại trước kia, cô và Quan Triều Viễn không thể quay lại được nữa. Hơn nữa, cô có lòng tin với Quan Triều Viễn, thậm chí cô còn nghĩ sau này mình có thể không sinh thêm cũng được, nhưng như vậy có vẻ quá bất công với Quan Khởi Kỳ, dù sao anh ấy cũng cần một đứa con ruột… 

Không biết đã qua bao lâu, Tô Lam vừa định về nhà thì lúc đến trước một khóm hoa chi bùi, cô chợt nhìn thấy Quan Khởi Kỳ ở ngay phía trước. 

Nhìn thấy anh ấy, Tô Lam không khỏi vui mừng, thầm nghĩ: Sau khi trở về, nhất định là nghe chị Vu nói cô đang ở đây nên không an tâm, đến đây tìm cô, chắc là vậy rồi? 

Quan Khởi Kỳ chính là như vậy, luôn đối xử ân cần, chu đáo với cô, lại coi Xuân Xuân như con ruột, sau này dù có con riêng, anh ấy cũng sẽ không đối xử tệ bạc với Xuân Xuân và Minh An, Tô Lam có niềm tin vững chắc vào điều này. 

Sau đó, Tô Lam vẫy tay gọi Quan Khởi Kỳ qua. 

Những lời nói còn chưa thoát khỏi miệng, cô đột nhiên nhìn thấy hai người đàn ông trông giống như dân xã hội đen đang tiến lại gần Quan Khởi Kỳ. 

Nhìn thấy hai người kia một béo một gầy, Tô Lam không khỏi nhíu mày. 

Sao hai người này lại quen mắt vậy, hình như đã gặp ở đâu rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK