Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, cô không đợi Quan Triều Viễn đồng ý đã đứng dậy bước ra khỏi cửa phòng bệnh. 

Bước ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng bệnh lại, Tô Lam nhìn thấy Lâm Minh lo lắng đi đến gần, khẽ liếc về phía phòng bệnh, anh ta hỏi: “Cô Tô, sao 

rồi?” 

“Làm phiền anh đi gọi y tá đến.” Tô Lam thờ ơ trả lời. 

Nghe thấy lời này, Lâm Minh vui mừng khôn xiết: “Cô Tô, ý cô là tổng giám đốc Quan đồng ý truyền nước biển?” 

“Ừ.” Tô Lam hơi mỉm cười, gật đầu. 

Lâm Minh không khỏi vươn ngón tay cái về phía Tô Lam: “Cô Tô, vẫn là cô có 

cách!” 

Tô Lam đỏ mặt trước lời khen ngợi của Lâm Minh, sau đấy cô nhìn Lâm Minh nhanh chóng đi đến trạm y tá. 

Quay đầu nhìn cửa phòng bệnh phía sau, Tô Lam lập tức xoay người quay lại. 

Một lần nữa ngồi trước giường bệnh của Quan Triều Viễn, Tô Lam nói rất chân thành: “Cảm ơn anh đã cứu Tô Yên và Chi Chi.” 

“Chuyện nhỏ không tốn sức mấy.” Quan Triều Viễn cười nhạt nhìn Tô Lam nói. 

Anh cười quá ôn hòa lại khiến Tô Lam thấy hơi mất tự nhiên, cô rũ mí mắt nói: “Nếu không vì cứu hai đứa thì anh đã không bị thương nặng như thế, hơn nữa còn không hẹn hò được với người đẹp.” 

Nghe thấy câu cuối cùng, bỗng nhiên mắt Quan Triều Viễn nhíu lại. 

“Thật ra..” Quan Triều Viễn vừa định giải thích, không ngờ đúng lúc này điện thoại lại vang lên. 

Điện thoại đặt phía cuối giường bệnh không ngừng rung lên, đương nhiên vị trí hiện tại của Quan Triều Viễn không thể lấy điện thoại được. 

Tô Lam thấy thế, cô đứng dậy lấy điện thoại, đôi mắt khẽ lướt qua màn hình đang nhấp nháy, bên trên đang hiện tên Linda, cô không thể giả vờ như không nhìn thấy. 

Ngay sau đó, vẻ mặt Tô Lam không cảm xúc đưa điện thoại cho Quan Triều Viễn. 

Quan Triều Viễn nhận lấy điện thoại Tô Lam đưa, cúi đầu nhìn thấy dãy số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình, bất giác nhíu mày 

Lúc này, bỗng nhiên Tô Lam nói: “Nếu có gì không tiện thì tôi ra ngoài một lúc.” 

“Không có gì không tiện cả.” Quan Triều Viễn cau mày nói một câu, ấn nút nhận cuộc gọi. 

Tô Lam nghe thấy thế thì ngồi trên ghế, dùng tay sửa tóc, giả vờ như đang không chú ý, thật ra lỗ tai cô đang cố gắng nghe lỏm tiếng vang ra từ điện thoại. 

“Tổng giám đốc Quan, có phải anh quên mất buổi hẹn của chúng ta rồi không? Tôi đã đợi anh ở nhà hàng xoay hơn một tiếng, gọi cho anh mấy cuộc điện thoại mà anh cũng không nhận…” Đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói yêu kiều của Linda. 

Không đợi Linda nói xong, Quan Triều Viễn đã dùng giọng điệu âm u ngắt lời cô ấy: “Xin lỗi, tôi có việc đột xuất, cho nên mới lỡ… Hẹn.” 

“Không sao, tôi biết anh bận mà, hay là chúng ta hẹn lại lần sau?” Quả nhiên Linda rất mong đợi lần hẹn hò sau. 

Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam một cái, sau đó nói: “Chỉ sợ gần đây không được, tôi rất bận, có cơ hội rồi nói sau. Tạm biệt!” 

Nói xong, không đợi đầu bên kia nói câu nào, Quan Triều Viễn lập tức cúp điện thoại. 

Từ cuộc đối thoại ban nãy, Tô Lam biết giữa Quan Triều Viễn và Linda kia không có quan hệ sâu sắc gì, nhưng trong lòng cô vẫn thấy hơi chua xót. 

Sau đấy, cô cố gượng cười nói: “Anh nói chuyện vô tâm như thế sẽ khiến người đẹp đau lòng đấy.” 

Nghe thấy lời này, ánh mắt Quan Triều Viễn buồn bã, sau đó anh đột nhiên bắt lấy tay Tô Lam: “Em…” Cảm thấy tay mình bị siết chặt, Tô Lam nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK