Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Tô Lam do dự một lúc rồi cười nhạo, nói: "Quan Triều Viễn, anh cho tôi là đồ ngốc hả? Ung thư máu mà anh ở đó nói khỏi là khỏi, dễ dàng như vậy sao?" Tô Lam cho rằng anh rõ ràng đang nói dối, đáng giận hơn là còn lấy chuyện sức khỏe của Minh An ra mà bịa chuyện, cô thật sự không thể tiếp tục ngồi ở đây nữa. 

Một lúc sau, Quan Triều Viễn cười khổ và nói: “Tôi biết chắc chắn em sẽ không tin, cho nên vừa rồi tôi đã chuẩn bị tất cả bệnh án của Minh An, em có thể xem qua.” 

Dứt lời, anh lôi ra một tập túi giấy kraft dày cộp đặt ở bàn trà trước mặt Tô Lam. 

Tô Lam nhìn thấy mấy cái túi giấy kraft mà cái nào cái nấy cũng dày một tấc, cô cau mày, sau đó đưa tay ra cầm lấy một cái. 

Mở túi giấy kraft ra, lôi tài liệu ở bên trong ra xem qua, Tô Lam không khỏi nhíu mày nhăn mặt. 

Đây đều là bệnh án của thành phố này và cả bệnh viện tuyến trên từ khi Minh An một tuổi đến khi ba tuổi đều có đủ, ròng rã trong khoảng thời gian chưa đầy hai năm mà đã ghi lại quá trình diễn biến của bệnh tình và quá trình chữa bệnh của Minh An. 

Lúc này, Tô Lam nhớ lại khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của Minh An, trong lòng cô không khỏi cảm thấy xót xa. Một đứa trẻ nhỏ như vậy làm sao có thể từng bước từng bước chiến thắng căn bệnh quái ác trong vòng hai năm? Những khó khăn và đau khổ đó thực sự khó mà tưởng tượng nổi. 

Đột nhiên, Tô Lam nhìn thấy tài liệu phẫu thuật của Minh An, trong đó ghi rõ ràng rằng, máu cuống rốn tương thích hoàn toàn với Minh An. 

Tô Lam không khỏi suy nghĩ rằng: Ông trời vẫn còn thương xót Minh An, cho nên đã để cho Quan Triều Viễn tìm được máu cuống rốn thích hợp để cứu Minh An. 

Lúc này, Quan Triều Viễn lại tiết lộ một tin tức chấn động khác: “Em có biết máu cuống rốn cứu Minh An từ đâu mà có không?” 

“Từ đâu mà có?” Tô Lam hỏi. 

“Chính Xuân Xuân đã cứu Minh An" Quan Triều Viễn trả lời. 

Nghe thấy câu nói này, Tô Lam đờ người ra nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn, cô không hiểu lời mà anh nói có ý nghĩa gì. Sau đó Quan Triều Viễn đứng dậy, đi đến trước cửa sổ nhìn cảnh quan bên ngoài rồi nặng nề nói: “Lúc trước tôi đã đi tìm tủy xương phù hợp với Minh An trong phạm vi toàn quốc, nhưng nhóm máu của Minh An khá đặc biệt, cho nên hầu như không thể tìm thấy tủy xương phù hợp. Lúc này bác sĩ đã đưa ra một đề nghị.” 

“Đề nghị gì?” Tô Lam cảm thấy đằng sau đó vẫn còn rất nhiều chuyện, nhưng cô vẫn không nghĩ ra điều gì: “Đề nghị tôi và mẹ của Minh An sinh thêm một đứa con nữa. Bởi vì nếu là máu cuống rốn của anh chị em ruột của Minh An thì độ tương thích có thể lên tới năm mươi phần trăm” Dứt lời, Quan Triều Viễn xoay người, nhìn chằm chằm vào Tô Lam với đôi mắt phát sáng. 

Lúc này, Tô Lam rất ngạc nhiên, sau đó nói năng không đầu không đuôi: “Ý của anh là…Lúc trước anh vội vàng đưa Xuân Xuân vẫn chưa đầy tháng ra khỏi bụng tôi là vị cứu Minh An?” 

Đây là chuyện mà Tô Lam không thể tha thứ cũng như căm hận Quan Triều Viễn nhất. Bởi vì Xuân Xuân sinh non nên không những ảnh hưởng đến cơ thể của con bé mà Xuân Xuân còn phải nằm viện cả tháng. 

Vốn dĩ cô không hiểu vì sao Quan Triều Viễn lại làm như vậy, cô đã từng nghĩ rằng anh đã chịu kích thích gì đó, không thì là một kẻ tâm thần. 

Bây giờ xem ra tất cả đều là vì Minh An, anh muốn dùng máu cuống rốn của Xuân Xuân để cứu Minh An. 

Giây phút này, Tô Lam cũng đã hiểu được Quan Triều Viễn phần nào, dù sao anh cũng không thể giương mắt nhìn bệnh tình của Minh An ngày một xấu đi, có lẽ khiến cho Xuân Xuân bị sinh non cũng là cách cuối cùng. 

Chỉ là, anh vừa mới nói rằng anh chị em cùng ba cùng mẹ mới có tỷ lệ năm mươi phần trăm, chẳng lẽ Minh An thật sự chính là đứa con trai mà năm xưa anh đã nói dối là chết yểu sao? 

Tô Lam cảm thấy có hơi không chấp nhận được sự thật này, đầu óc tê dại, tay chân mềm yếu. Cô đang cố hết sức để phân biệt xem lời anh nói có phải là sự thật không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK