Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con nói gì? Hoàn toàn chia tay? Không phải hai ngày trước bọn con vừa mới đi đăng ký kết hôn sao?” Sở Thanh Diên nhìn Tô Lam với ánh mắt ngạc nhiên, tin tức này quá bất ngờ đổi với bà. 

Sắc mặt Tô Lam trầm xuống, cụp mắt trả lời: “Con không đi đăng ký kết hôn, lần này là hoàn toàn chia tay, sau này không còn hy vọng có thể tái hợp nữa.” 

Cô cố ý nói như vậy mục đích là để mẹ hoàn toàn từ bỏ ý định, sau này không còn nghĩ về việc cô và Quan Triều Viễn có thể tiếp tục bên nhau tốt đẹp nữa. 

Nghe vậy, Sở Thanh Diên giận mà không có chỗ trút, chỉ vào Tô Lam vừa khóc vừa quở trách: “Hai chị em con không để cho mẹ yên tâm chút nào, hai đứa muốn chọc cho mẹ tức chết có phải không?” 

Thấy mẹ khóc, trong lòng Tô Lam không hề dễ chịu chút nào, song cũng không biết khuyên can làm sao, đành hỏi: “Mẹ, mẹ gọi con về gấp như vậy là có chuyện gì?” 

Nghe cô hỏi như vậy, Sở Thanh Diên càng thêm tức giận, che mặt nói: “Mẹ đúng là không còn mặt mũi gặp người nữa, hai cô con gái đều có thai trước khi cưới, dẫu sao khi đó con cũng đi làm rồi, nhưng hiện tại Tô Yên vẫn còn đang đi học!” 

Nghe đến đây, Tô Lam sửng sốt nhìn Sở Thanh Diên, sau đó ngẩng đầu nhìn về cánh cửa phòng đóng chặt của Tô Yên, thật lâu sau mới kịp phản ứng lại. 

“Mẹ, mẹ nói gì? Tô Yên mang thai trước khi cưới?” Tô Lam ngạc nhiên hỏi. 

“Nhiều ngày đi sớm về khuya, mẹ cũng không để ý, sáng sớm hôm nay ra ngoài thì bị mẹ bắt gặp, thấy bụng to không giấu được, mẹ hỏi người làm ra chuyện này là ai, nó nhất quyết không chịu nói, mẹ tức điên lên, cầm chổi lông gà đánh nó mấy cái, nhưng nó vẫn không nói tiếng nào, mẹ đã làm nên tội lỗi gì chứ, ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu năm mới vất vả nuôi hai đứa thành người, thế mà chẳng có đứa nào để cho mẹ yên tâm, khỏi nói đến chuyện làm cho mẹ vẻ vang cái gì, bây giờ mẹ ra cửa là bị hàng xóm châm chọc kia kìa!” Sở Thanh Diên vừa nói vừa khóc, vô cùng xấu hổ và đau xót. 

Nghe mẹ nói xong, Tô Lam cũng hết sức khiếp sợ. 

Mặc dù Tô Yên có hơi bướng bỉnh nhưng từ nhỏ cô ấy đã rất khôn khéo, bây giờ chỉ mới là sinh viên năm hai, sao đột nhiên lại mang thai? Trước đó cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến việc mình có bạn trai mà? 

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Lam hẫng một nhịp. 

Tô Yên yêu thầm Trịnh Hạo, chuyện này cũng không phải mới ngày một ngày hai, hơn nữa cô ấy vẫn luôn không thể quên được Trịnh Hạo, chẳng lẽ… 

Không, không thể nào, Trịnh Hạo là một người đàng hoàng tử tế, huống chi anh ta không hề có tình cảm với Tổ Yên, anh ta chắc chắn sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy. 

Chẳng lẽ Tô Yên bị thất tình kích thích nên buông thả bản thân mà đi làm loạn với bạn học khác? 

Nghĩ vậy, Tô Lam không thể ngồi im được nữa, lập tức đứng dậy xông vào phòng ngủ của Tô Yên. 

Đẩy cửa phòng ra, Tô Lam nhìn thấy Tô Yên đang chán nản ngồi trước bàn đọc sách. 

Cô nhìn lướt qua bụng của Tổ Yên dưới bộ đồ ngủ, quả nhiên nơi đó đã hơi nhô lên, dựa theo kinh nghiệm của Tô Lam thì đứa bé trong bụng cô ấy có lẽ đã hơn bốn tháng. 

Tô Lam cau mày, vừa định nổi giận. 

Nào ngờ đâu Tô Yên lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Lam một cái, lạnh nhạt nói: “Nếu như chị muốn hỏi đứa bé trong bụng em là của ai, vậy thì không cần lên tiếng, em sẽ không nói. Ngoài ra, em cũng sẽ không phá thai, em sẽ sinh đứa bé này ra bằng mọi giá!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK