Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lam ra khỏi Công ty Kế toán Mỹ Uyển đến thẳng bệnh viện. 

Sau khi đến bệnh viện, Tô Lam mới biết dịch cúm lần này nghiêm trọng đến mức nào, bệnh viện gần như quá tải. 

Nhìn đám người đứng đóng viện phí, Tô Lam nhíu mày, ước chừng đi lấy thuốc cũng phải mất hai giờ. 

Bây giờ cả người cô như sắp nhũn ra, sức cùng lực kiệt, nên quyết định đến một phòng khám nhỏ, mua ít thuốc rồi về nhà nghỉ ngơi. 

Uống thuốc xong Tô Lam mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. 

Ban đêm, cô cảm thấy cả người lạnh toát, lúc này cô cũng chỉ có thể tự đi rót cho mình một cốc nước nóng. 

Sau khi ăn đại mấy cái bánh quy, cô lại uống thuốc, lần này Tô Lam ngủ thẳng đến khi trời sáng, chẳng còn chút sức lực nào. 

Mười giờ sáng ngày hôm sau, Tiểu Lý gõ cửa phòng làm việc của Giang Mỹ Uyển. 

"Vào đi." Giang Mỹ Uyển ở phía sau bàn làm việc, đang chui đầu vào sổ sách. 

Sau khi Tiểu Lý đi vào thì sốt sắng nói: "Tổng giám đốc Giang, chị Tô đến giờ vẫn chưa đi làm, cũng không liên lạc được với chị ấy." 

Nghe vậy, Giang Mỹ Uyển nhíu mày. 

"Chị Tô ở Thanh Sơn có một thân một mình, hôm qua bị cảm nặng, không biết có xảy ra chuyện gì không? Bởi vì ngày thường chị ấy luôn đi làm đúng giờ, sẽ không vô duyên vô cớ bỏ bê công việc như vậy." Tiểu Lý lo lắng nói. 

LA 

Giang Mỹ Uyển cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Chuyện này để tôi xử lý, cô cứ về làm việc đi." 

"Vâng." Tiểu Lý xoay người bước ra ngoài. 

Sau đó Giang Mỹ Uyển lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại. 

Nhưng cuộc gọi không thể kết nối, Giang Huệ trở nên sốt ruột. 

Khoảng nửa giờ sau, đột nhiên điện thoại của Giang Huệ đổ chuông, cô ta nhận điện thoại ngay lập tức. 

"Vừa rồi tôi ở tòa, có phải Tô Lam xảy ra chuyện gì rồi không?" Giọng nói đầu dây bên kia hơi gấp gáp. 

Nghe vậy, Giang Mỹ Uyển bĩu môi, trong mắt hiện lên vẻ mất mát, sau đó nói: "Sao vậy? Nếu không phải vì Tô Lam làm việc ở đây, anh sẽ không nhận điện thoại của tôi đúng không? Hoặc là sẽ không gọi lại cho tôi nhanh như vậy?" 

Do dự một lúc, bên kia mới lên tiếng: "Giang Mỹ Uyển, cô là một người phụ nữ chín chắn, lý trí, sao có thể học thói nũng nịu của một cô gái mới lớn như thế?" 

"Anh chụp cho tôi cái mũ to quá đấy" Giang Mỹ Uyển bĩu môi, bất mãn vừa rồi lập tức tan thành mây khói. 

"Nếu như không hiểu tính cách và con người của cô, sao tôi có thể yên tâm giao Tô Lam cho cô chăm sóc cho được." Quan Khởi Kỳ cười nói. 

Giang Mỹ Uyển tiếp lời: "Nếu Tô Lam không tình cờ đến làm việc ở công ty của tôi, thì anh đã không giao cô ấy cho tôi chăm sóc, đúng không?" 

"Cô nghĩ nhiều rồi, thật ra tôi vẫn luôn muốn giới thiệu cô ấy vào làm cho công ty kế toán của cô, nhưng cô ấy không muốn." Quan Khởi Kỳ giải thích: "Tôi tin những gì anh nói, nhìn là biết Tô Lam là một người có trách nhiệm, hơn nữa cô ấy cũng thông minh, ham học hỏi, hơn hết vẫn là không ngại khó ngại khổ, bây giờ những cô gái như thế không dễ tìm, hèn gì anh quan tâm đến cô ấy đến vậy, tình nguyện buông tha cả một khu rừng chỉ giữ lại một cái cây nhỏ." Giang Mỹ Uyển nói đùa. 

"Được rồi, rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì?" Quan Khởi Kỳ hơi mất kiên nhẫn, hỏi lại. 

Giang Mỹ Uyển nghiêm giọng nói: "Hai ngày nay Tô Lam bị cảm nặng, sáng hôm qua tôi bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi, đến giờ cô ấy vẫn chưa đi làm, gọi điện thì không được, tôi lo cô ấy xảy ra chuyện, nên mới gọi cho anh." 

"Sao cô không nói sớm?" Không đợi Giang Mỹ Uyển nói hết câu, Quan Khởi Kỳ đã nóng nảy rống lên một câu rồi cúp điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK