Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lam biết Hồ Mỹ Ngọc là một người thích quấy rối, cô cũng không muốn liên lụy đến Quan Khởi Kỳ, vì thế cô bước lên phía trước nói: “Hồ Mỹ Ngọc, đây là ân oán cá nhân giữa hai chúng ta, do hai chúng ta tự giải quyết, không cần phải kéo người khác vào!” 

“Ôi, còn không cần phải kéo người khác vào? Bây giờ người tình của cô đánh tôi đấy có biết không?” Thấy Tô Lam có dáng vẻ lo lắng, bản tính kiêu căng của Hồ Mỹ Ngọc lại dâng cao lên. 

Hai chữ “Người tình” kia khiến cho sắc mặt Tô Lam hết đỏ rồi lại trắng, dẫu sao nơi này vẫn còn ánh mắt của mấy chục đồng nghiệp đang nhìn bọn họ. 

Quan Khởi Kỳ không phải là người dễ bắt nạt đến như vậy, tiến lên chỉ tay vào Hồ Mỹ Ngọc nổi giận đùng đùng nói: “Có phải là cô còn muốn bị tát không? Được, tôi có thể theo hầu!” 

Thấy Quan Khởi Kỳ nổi giận, Hồ Mỹ Ngọc vội vàng ôm mặt lùi về phía sau 

mấy bước, giả bộ bình tĩnh nói: “Các người… Đừng cậy rằng mình nhiều người mà bắt nạt một cô gái yếu đuối như tôi!” 

Lúc này, hai luật sư có tiếng của Khải Vy tiến lên khuyên ngăn Hồ Mỹ Ngọc, phân tích cho cô ta nghe lợi ích thiệt hơn, còn đồng ý bồi thường một chút tiền thuốc men cho cô ta. 

Hồ Mỹ Ngọc cũng là một người thông minh, biết được đánh nhau với luật sư thì đương nhiên sẽ không có quả ngọt để ăn, cho nên sau khi nhận được một vạn tệ tiền thuốc thang thì lập tức rời đi, chỉ có điều toàn bộ món nợ này cô ta đều ghi tạc lên người Tô Lam, trên đời không phải vẫn còn câu nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn sao! 

Luật sư chính là luật sư, mấy luật sư chỉ tốn một ít tiền đã có thể khiến cho khói súng mù mịt lắng xuống. 

Quan Khởi Kỳ kéo Tô Lam đi đến phòng làm việc của mình, vội vàng tìm hộp đựng thuốc rồi dùng thuốc sát trùng để lau vết máu ngoài khóe miệng giúp cho cô. 

“Ai da!” Tô Lam sờ lên mặt chính mình, đau đến mức khẽ kêu một tiếng. 

Quan Khởi Kỳ ngồi ở trên chiếc bàn uống trà nhỏ, nhìn Tô Lam với khuôn mặt đã sưng vù đang ngồi trên ghế sô pha, nhíu mày nói: “Vừa rồi người phụ nữ chanh chua kia nói rằng cô là chị kế của cô ta?” 

Nói tới chuyện này, Tô Lam lập tức cảm thấy rất phiền phức, dứt khoát phủ nhận nói: “Tôi và cô ta không phải người thân.” 

Nghe thấy câu trả lời này, Quan Khởi Kỳ lại nhíu mày lại, bày tỏ nỗi nghi ngờ. 

Tô Lam đành phải nói giải thích: “Chỉ là năm đó người ba có quan hệ máu mủ với tôi đã cưới mẹ cô ta.” 

Quan Khởi Kỳ nghe xong gật đầu, cười nói: “Không nói cái khác, riêng sức chiến đấu của người phụ nữ kia thôi cũng thực sự rất mạnh.” 

“Tại sao anh lại bồi thường cho cô ta nhiều tiền như vậy làm gì? Tôi cũng bị đánh đấy có được không?” Tô Lam oán trách nói. 

Chỉ cần nghĩ tới chuyện mới vừa rồi Hồ Mỹ Ngọc không chỉ làm ầm lên một trận, hơn nữa còn nhận được tiền bồi thường, Tô Lam lại thấy tức giận nhưng không có chỗ nào để trút ra. 

“Tôi đã đánh cô ta hai bạt tai, trong vòng ít nhất một tuần lễ cô ta không thể ra khỏi cửa được, cho nên chúng ta cũng không bị thiệt.” Trong giọng điệu của Quan Khởi Kỳ chứa cả về chế giễu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK