Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 710

Dạ Khải Trạch không nói nhiều nữa, cùng cục trưởng cục cảnh sát ra ngoài.

Tống Hân Nghiên đỡ Dạ Vũ Đình về xe lăn, đẩy anh ta ra ngoài.

Vừa đến cửa, đã nghênh diện gặp Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh đang vội vàng xông vào.

Đôi bên đều dừng bước.

Tống Hân Nghiên kinh ngạc: “Đầu Gỗ, anh hai, hai người cũng tới à.”

Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh ngạc nhiên nhìn nhau.

Hai người sững sờ giây lát rồi hồi thần.

Tống Dương Minh cười với em gái: “Không sao thì tốt.”

Khương Thu Mộc trực tiếp nhào tới ôm lấy Tống Hân Nghiên kích động hét lên: “Aaa, cậu ra ngoài rồi? Chúng tớ còn chưa tới cậu làm sao ra ngoài?”

“Tớ…”

Tống Hân Nghiên đang định nói chuyện, Cố Vũ Tùng cũng từ ngoài bước nhanh tới.

Nhìn thấy Tống Hân Nghiên ở cửa, anh ta còn kinh ngạc hơn Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh: “Chị…cô Tống…”

Ánh mắt xoay chuyển, lướt qua Dạ Vũ Đình, Cố Vũ Tùng như cười như không nói một câu: “Còn có người nhanh hơn chúng tôi một bước.”

Tống Hân Nghiên buông Khương Thu Mộc ra, không hiểu hỏi: “Ý gì?”

Cố Vũ Tùng nhếch khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười, không nói nhiều.

Còn có gì để nói?!

Nói họ thực ra là đến bảo lãnh?

Người đã ra ngoài rồi, anh ta nói ra lời này không chỉ không lấy được lòng, thậm chí còn bị Tống Hân Nghiên chán ghét, nói họ có dụng tâm khác.

“Không sao rồi.” Khương Thu Mộc cũng nghĩ tới điểm này, ngượng ngùng nói.

Cô ấy nhìn Dạ Vũ Đình, vội thúc giục: “Hai người muốn quay về sao? Nên về thu dọn một chút rồi, trừ khử xúi quẩy. Hai người mau đi đi, nghỉ ngơi sửa soạn bản thân một chút trước, quay đầu tớ lại liên lạc với cậu, đến lúc đó có gì gặp mặt rồi nói.”

Tống Hân Nghiên đè nén nghi hoặc trong lòng, gật đầu: “Được, gọi điện liên lạc. Anh, em về một chuyến trước, muộn chút đến tìm anh.”

“Trên đường chú ý an toàn.” Tống Dương Minh không yên tâm dặn dò.

Tống Hân Nghiên gật đầu, đẩy Dạ Vũ Đình rời đi.

Ánh mắt Cố Vũ Tùng luôn đuổi theo đến khi hai người lên xe, xe biến mất, mới tức giận không cam lòng mắng một câu: “Mẹ nó!”

Bận rộn một phen, kết quả lãng phí công phu của ông đây.

Lại bị người ta giành trước một bước, nhặt được tiện nghi, mấu chốt là người này còn là Dạ Vũ Đình!

Thật con mẹ nó xúi quẩy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK