Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Y tá từng thấy rất nhiều tình huống như vậy, cười giải thích: “Đường glucose bình thường thôi, bổ sung năng lượng.

Gần đây cô ấy không ăn uống ngủ nghỉ tốt, dinh dưỡng cũng không đuổi kịp, sau khi tỉnh lại thì ăn chút gì đó bồi bổ là được.”
Lúc này Khương Thu Mộc mới yên lòng, ngượng ngùng lui qua một bên.
Truyền dịch được một lúc không lâu lắm, Tống Hân Nghiên tỉnh lại.
Khương Thu Mộc nắm lấy tay cô: “Nghiên, mình phải nói với cậu chuyện này…”
Tình hình trước khi ngất xỉu vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, tâm trạng Tống Hân Nghiên trầm xuống: “Cậu nói đi, tớ chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, kết quả có xấu thế nào tớ cũng gánh được.”
“Cậu… mang thai rồi.”
“Tớ biết.” Tống Hân Nghiên bình tĩnh gật đầu: “Không phải mang thai thôi sao, không có gì to…”
Đôi mắt cô trợn trừng, kinh hãi nhìn chằm chằm Khương Thu Mộc.
“Sáu tuần, một tháng rưỡi.” Khương Thu Mộc bổ sung: “Nhưng với tình hình bây giờ, cậu…”
Sau khi khiếp sợ qua đi, Tống Hân Nghiên nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Cô chưa bao giờ bình tĩnh như bây giờ.
Ôn nhu nhưng cứng cỏi.
Tay cô vô thức đặt lên bụng: “Tớ… Tớ sắp làm mẹ rồi sao? Đứa trẻ đã… Lớn như vậy rồi.”
Cô cười ấm áp, hốc mắt lại hơi hơi phiếm hồng: “Đầu Gỗ, cậu nói xem đây có tính là ông trời đang bồi thường cho tớ không? Cho tớ cơ hội đền bù đối thiệt thòi cho hai đứa trẻ kia?”
So với tâm trạng vô cùng phức tạp của Tống Hân Nghiên lúc này thì Khương Thu Mộc đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cô ấy nhắc nhở: “Nghiên, cậu phải suy nghĩ cho rõ.

Bây giờ cậu đã ly hôn với Tưởng Tử Hàn, vào đúng lúc này mà lại mang thai con của anh ta… Cậu thật sự muốn giữ lại sao?”
Tống Hân Nghiên không kìm được mà nhớ tới vẻ mặt ngày đó của Tưởng Tử Hàn khi anh nói có thì sinh ra thôi.

Vẻ mặt cô dịu dàng, gật đầu không chút do dự: “Muốn! Không cần biết ly hôn hay không ly hôn, đứa nhỏ đều là con của tớ.

Đầu Gỗ, bây giờ tớ không có người thân, đứa nhỏ này chính là người thân duy nhất của tớ.”
Khương Thu Mộc khó chịu đến nỗi nói không ra lời.
Cô ấy an ủi ôm Tống Hân Nghiên: “Xin lỗi, là tớ vô dụng.

Mãi vẫn không tìm được manh mối về mẹ ruột của cậu.

Nhưng mà cậu yên tâm đi, DNA của cậu đã được lưu trữ trong hệ thống công an rồi.

Một khi đối chiếu thành công, bọn họ sẽ lập tức cho chúng ta biết.”
“Không trách cậu.” Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tớ cũng không ôm bất cứ hy vọng gì về việc có thể tìm được bà ấy, đó chỉ là cái bánh lớn mà Đường Như Ngọc vẽ ra cho tớ thôi, có phải sự thật không thì không ai nói chính xác được.

Nhưng đứa nhỏ này lại khác, bé với tớ chung một dòng máu, về sau sẽ là người thân thiết với tớ nhất.

Đầu Gỗ, tớ muốn giữ bé lại.

Chuyện này, cậu nhất định phải giúp tớ giữ bí mật.”
Nhà họ Tưởng là gia tộc đứng đầu trong tứ đại tài phiệt của thủ đô, bọn họ không để ý đến con riêng, càng không để ý việc nuôi thêm một đứa con riêng có sau khi ly hôn.
Nếu để cho bọn họ biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ…
Tống Hân Nghiên không dám tưởng tượng.
Khương Thu Mộc dè dặt hỏi: “Có phải cậu vẫn còn ôm có ảo tưởng với Tưởng Tử Hàn đúng không?”

Tống Hân Nghiên cười khổ: “Người đàn ông xuất sắc như vậy, có cô gái nào có thể từ chối được chứ? Huống chi, giữa tớ với anh ấy biến thành như vậy, vốn dĩ chính là do tớ sai trước.

Đầu Gỗ, chỉ cần anh ấy muốn quay lại, tớ rất khó từ chối, cậu hiểu không?”
Khương Thu Mộc gật đầu, đôi mắt lại bắt đầu thấy cay cay chua xót.
Cô ấy dùng sức chớp chớp mắt, ép cảm giác nóng ướt lại: “Quen biết cậu lâu như vậy nhưng tớ chưa từng thấy cậu hèn mọn như thế bao giờ.

Cho dù là lúc trước khi ở nhà họ Tống bị những anh em họ khinh thường cũng không ăn nói khép nép như vậy!”
“Không giống nhau đâu.

Chắc Tưởng Tử Hàn chính là kiếp nạn của tớ rồi.”
Tống Hân Nghiên nắm lấy tay Khương Thu Mộc, mỉm cười rất bình tĩnh: “Nhưng mà cậu yên tâm đi, tuy tớ hèn mọn nhưng sẽ không chủ động đi tìm anh ấy làm phiền anh ấy đâu.”
Cô vẫn có giới hạn cuối cùng.
Huống chi, cho dù cô có đi tìm thì cũng chưa chắc có thể quay lại.
Cô nói: “Anh ấy rất quan trọng với tớ, nhưng bây giờ tôn nghiêm với con còn quan trọng hơn anh ấy!”
“Cậu hiểu rõ là tốt rồi.”
Khương Thu Mộc yên lòng, bắt đầu nói lại cho cô sau khi cô ngất đi thì công ty phản ứng như thế nào: “Việc trúng độc do kim loại nặng trong son môi, công ty đã sắp xếp người làm quan hệ xã hội.

Sau khi bọn mình bàn bạc thì thống nhất sẽ đăng báo cáo kiểm tra chất lượng son môi lên trên website chính thức của công ty, chứng minh sản phẩm không có vấn đề.”
“Vô dụng thôi.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Bọn họ đều có chuẩn bị hết rồi.


Lúc này báo cáo kiểm tra chất lượng hoàn toàn không thể làm mọi người tin phục được.”
“Ít nhất thì có còn hơn không.”
Khương Thu Mộc đang cảm thán thì điện thoại trong túi Tống Hân Nghiên vang lên.
Cô ấy vội vàng lấy ra đưa qua: “Là công ty.”
Giọng của Tô Diễm An vội vàng truyền tới: “Tổng giám đốc Tống, ở các cửa hàng lớn khách hàng dị ứng càng ngày càng nhiều.

Bây giờ mỗi quầy chuyên doanh đều đang có người gây chuyện, hiện giờ dưới lầu công ty đã bị vây kín lại rồi, bọn họ còn mang theo cả biểu ngữ, la hét ầm ĩ là nếu không nhìn thấy cô, không giải quyết cho xong chuyện này thì sẽ không đi.”
Phòng bệnh chìm vào yên tĩnh.
Tuy tiếng trong điện thoại không lớn nhưng Khương Thu Mộc vẫn nghe rất rõ.
Tính nóng của cô ấy bùng nổ ngay tại chỗ: “Đm! Bọn họ cho rằng bọn họ là ai, uy hiếp ai thế? Bà mẹ nhà nó, tốt nhất đừng để cho tớ biết là ai ở sau lưng phá rối, nếu không tớ…”
“Không có chứng cứ thì cậu cũng không thể làm gì bọn họ được!”
Tống Hân Nghiên hờ hững nói.
Cơn giận của Khương Thu Mộc lập tức trút xuống: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh nói: “Nói đến cùng thì vẫn vì tớ không thật sự là người nhà họ Tống.”
Khương Thu Mộc tức đỏ mắt: “Chẳng lẽ là lỗi của cậu chắc?”
“Là ai sai cũng không quan trọng.

Cho dù Tống Thị vào tay tớ kiểu gì thì đối với người nhà họ Tống, đều là danh bất chính ngôn bất thuận.

Chỉ khi tớ trả lại Tống Thị thì mới có thể hoàn toàn giải quyết được những tình huống tương tự vậy thôi.”
“Ý cậu là tất cả mọi chuyện đều do người nhà họ Tống giở trò?”
Khương Thu Mộc tức phát ngất: “Bọn họ còn là người không thế? Rốt cuộc có biết tự biết người biết ta không? Lúc trước nếu không phải cậu cưỡng ép thu mua Tống Thị thì chỉ bằng mấy anh em của ba nuôi cậu cùng với đám anh em họ vô dụng đấy, có khi Tống Thị đã chẳng còn tồn tại nữa rồi.

Cậu ở đây vất vả chống đỡ, bọn họ lại… lại…”
Cô ấy tức giận đến mức nói không ra lời.

Tống Hân Nghiên thờ ơ mỉm cười: “Đầu Gỗ, không phải ai cũng giống ai đâu.

Tớ là người ngoài mà… Công ty để người trong nhà giày vò với việc đặt trong tay người ngoài, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!”
“Vậy thì trả lại cho bọn họ đi! Xem bọn họ có thể lăn lộn được mấy ngày.

Chúng ta làm lại từ đầu!”
“Cậu cho rằng tớ không muốn ư? Nếu bây giờ nhà họ Tống có một người có thể cáng đáng được Tống Thị, tớ đã trả lại từ lâu rồi.”
Tống Hân Nghiên cười khổ: “Trước khi lâm chung ông nội đã phó thác Tống Thị cho tớ, ông bảo vệ tớ yêu thương tớ, tớ không thể không làm nổi chút yêu cầu này của ông.

Đầu Gỗ, trên đời này ông là người thân duy nhất toàn tâm toàn ý đối xử tốt với tớ, quan tâm tớ, tớ không thể phụ lòng ông được.”
Khương Thu Mộc uể oải nằm úp lên giường bệnh của Tống Hân Nghiên, trong lòng rầu rĩ không vui.
Nếu cô ấy có người nhà như vậy, chỉ sợ đã sớm điên lên rồi.
Truyền dịch xong, Tống Hân Nghiên đã có tinh thần hơn không ít.
Rút kim ra là trở về công ty ngay.
Người tới gây chuyện quây chặt công ty như nêm cối.
Có không ít cảnh sát, bảo vệ, thậm chí còn có cả cảnh sát điều phối giao thông cũng tới, miễn cưỡng ngăn chặn mới có thể ngăn không có ai xông vào.
Tống Hân Nghiên vừa xuất hiện, xung quanh lập tức náo động.
Ầm ĩ, kêu gào, cứ một đợt lại một đợt.
“Tống Hân Nghiên xin lỗi đi!”
“Bồi thường!”
“Đóng cửa công ty bất lương Nghiên Mị này đi!”
Tống Hân Nghiên bước lên bậc thang dưới sự hộ tống của bảo vệ, đứng trên cao nhìn xuống những bị hại đang tức giận.
Mặt mũi những người này đều sưng vù hết cả, người này còn thê thảm hơn người kia.
Trong tay mỗi người còn cầm theo đơn mua hàng cùng với son môi Văn Sang vừa mới mua, có thể nói là chuẩn bị đầy đủ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK