Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 583

Nước cháo tràn ra văng hết vào hai chân đang mang dép của Lâm Tịnh Thi.

“Á.”

Tiếng hét khiếp sợ lập tức biến thành tiếng kêu rên đau đớn.

Tiếng gào khóc của Lâm Tịnh Thi vang vọng khắp căn biệt thự.

Thang máy đúng lúc mở ra.

Dạ Vũ Đình vội vàng điều khiển xe lăn vào phòng ăn: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Dạ Như Tuyết dường như cũng sợ đến choáng váng, sắc mặt trắng bệch: “Mẹ… Mẹ bị cháo làm bỏng.”

“Trên phòng tôi có thuốc, đợi tôi một lát, đi rửa nước trước đi.”

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào Lâm Tịnh Thi, sau đó quay người chạy lướt qua bên cạnh Dạ Vũ Đình.

Tiếng khóc lóc, mắng chửi của Lâm Tịnh Thi không ngừng truyền đến từ phía sau: “Mày là cái đồ sao chổi, đồ đàn bà xấu xa không có lương tâm. Vũ Đình à, nó cố ý đấy, trong lòng nó có bất mãn với mẹ, muốn làm mẹ của con bỏng chết.”

Tống Hân Nghiên chạy bịch bịch bịch lên lầu, bỏ lại những âm thanh đó ở đằng sau.

Dạ Như Tuyết lặng lẽ liếc mắt về phía cầu thang, khẽ run giọng nói: “Anh ba… Lúc nãy chị dâu với mẹ có cãi nhau vài câu. Chị dâu nói chị ấy gửi CV đã có phản hồi, hôm nay sẽ đi phỏng vấn. Mẹ liền hỏi chị ấy mấy câu có phải trong nhà chúng ta không nuôi nổi chị ấy hay không, chị ấy đột nhiên đổi sắc mặt. Bát cháo dễ cầm như thế này, chị ấy lớn như vậy sao đột nhiên lại bưng không được… Lại còn hất đi. Vậy mà thật trùng hợp, còn hất lên đùi lên chân của mẹ. Còn chị ấy thì không bị văng một chút cháo nào lên người…”

Dạ Vũ Đình liếc nhìn bát cháo bị lật úp trên mặt đất, rồi lại nhìn mẹ mình được đỡ ngồi trên ghế ôm chân kêu rên, cùng với vẻ mặt có hận mà không dám bộc phát của em gái, anh ta đột nhiên lạnh mặt: “Nhà chúng ta đã nghèo đến mức không thuê nổi người giúp việc sao?”

Dạ Như Tuyết sững sờ.

Lâm Tịnh Thi đang kêu khóc cũng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nước mắt chảy đầy mặt, run giọng chất vấn con trai: “Con có ý gì?”

Dạ Vũ Đình mặt không đổi sắc nhìn mẹ mình: “Mẹ, con đã nói rồi, mẹ đừng nhắm vào Hân Nghiên nữa. Mẹ thật sự cho rằng con không biết mẹ có ý định gì à? Người giúp việc đều xin nghỉ hay là bị sa thải hết rồi? Nhiều người ở đó chờ lệnh như vậy, tại sao mẹ phải để cô ấy bưng bát cháo này?”

Dạ Như Tuyết gục đầu, không còn dám lên tiếng nữa.

“Con!” Lâm Tịnh Thi vừa đau vừa tức, nước mắt cũng mang theo lửa giận.

Tống Hân Nghiên cầm thuốc trị thương quay trở lại phòng ăn, làm như không biết đến bầu không khí giương cung bạt kiếm ở đây.

Thấy Lâm Tịnh Thi vẫn còn ngồi khóc trên ghế, cô nhíu mày: “Sao chưa đi rửa nước nữa?”

Lâm Tịnh Thi tức giận khóc mắng: “Nếu không phải con yêu tinh như mày hại người, tao có thể thành ra như vậy sao?”

Tống Hân Nghiên không nói thêm gì nữa, mạnh mẽ kéo Lâm Tịnh Thi đi vào toilet.

Lâm Tịnh Thi đột nhiên rút tay về, giơ tay tát lên mặt Tống Hân Nghiên: “Con yêu tinh hại người này, mày muốn làm gì? Tao không cần mày giả vờ tốt bụng.”

Tống Hân Nghiên chuẩn xác bắt được bàn tay vung tới của bà ta, sau đó đột ngột ném trở về.

“Ầm ĩ đủ chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK