Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 513

Lửa giận của Khương Thu Mộc đã tan biến rồi nhưng vẫn kiên quyết nói: “Đừng tưởng rằng anh anh hùng cứu mỹ nhân là tôi sẽ nói cho anh biết nhé. Tôi không làm chuyện bán đứng bạn bè đâu, thích giết hay chém thì tùy các anh.”

Cố Vũ Tùng thở dài.

Sao anh ta muốn làm người đứng giữa hòa giải thôi mà lại khó thế nhỉ?

Anh ta cũng không nói thêm gì, lấy di động ra, cho Khương Thu Mộc nhìn mấy video cùng một ít ảnh chụp mà Tưởng Minh Trúc gửi tới.

Trong video, Tưởng Tử Hàn bận rộn đến nửa đêm.

Tưởng Minh Trúc mặc áo ngủ, đi chân đất ngái ngủ rời giường tìm ba.

Tưởng Tử Hàn gác công việc lại, ôm con gái về giường, dỗ cô bé ngủ.

Cũng có mấy tấm chụp Tưởng Tử Hàn tay chân vụng về tết tóc cho con gái, rồi cả phần cơm hỗn độn dành cho trẻ em.

Khương Thu Mộc cười nhạo: “Vô liêm sỉ! Chạy tới kể khổ với tôi đấy à? Tưởng Tử Hàn chỉ đoạn tuyệt với gia đình chứ không phải ra đi tay trắng. Với năng lực với tiền bạc của anh ta, không mời nổi mấy cô bảo mẫu chắc? Mà dù anh ta không mời nổi thì không phải các anh thân thiết đến mức mặc chung một chiếc quần à? Anh không giúp đỡ anh ta một ít sao?”

Cố Vũ Tùng thở dài: “Minh Trúc từng bị anh ấy để lại ở thủ đô một mình, cho người nhà và người hầu chăm sóc. Cũng chính vì lần đó nên con bé suýt nữa đã không sống nổi. Kể từ đó, tất cả những chuyện liên quan đến Minh Trúc, anh ấy đều không nhờ người khác mà toàn tự tay làm lấy. Nếu không, cô cho rằng vì sao đi đâu anh ấy cũng dẫn theo con bé, còn chạy tới Hải Thành kết hôn với bạn thân cô chứ? Đó là bởi vì anh ấy cảm thấy Tống Hân Nghiên đáng tin! Lúc anh ấy vắng nhà, anh ấy yên tâm khi có cô ấy chăm sóc Minh Trúc. Đây cũng là lý do tại sao anh ấy tức giận khi Tống Hân Nghiên chăm Minh Trúc đến mức con bé bị viêm dạ dày. Giận cô ấy không chăm sóc tốt một chút, cũng tức bản thân mình sơ ý vì dễ dàng tin tưởng người khác…”

Video vẫn đang tiếp tục, giọng trẻ con mềm mại của Tưởng Minh Trúc vang lên trong điện thoại: “Con nhớ Tống Hân Nghiên, khi nào chúng ta đi tìm mẹ thế?”

Khương Thu Mộc cụp mắt nhìn.

Tưởng Tử Hàn trong video trầm ngâm không nói.

Cô nhóc đang tức giận, trách cứ ba mình như bà cụ non: “Đừng nói với con bận việc gì hết, cũng đừng nói là ba không nhớ mẹ. Lão Tưởng à, bị đá rồi còn không chủ động thì cả đời này ba chỉ có thể sống một mình thôi…”

Phụt…

Khương Thu Mộc không nín được cười.

Cô bé này đáng yêu quá, quá, quá thể đáng.

Nhìn mà tự dưng lại thấy hơi buồn bã.

Cô bé vừa kiêu ngạo lại vừa đáng yêu như vậy, nhất định phải rất thích Hân Nghiên, nếu không cũng không thể nói ra những lời này.

Cô ấy nhớ tới cảnh tượng lúc Tống Hân Nghiên ở chung với Tưởng Minh Trúc.

Nhìn ra được, Hân Nghiên cũng rất thích đứa trẻ này.

Hay nói cách khác, cô coi Tưởng Minh Trúc như đứa con đã thất lạc của mình để bù đắp những áy náy trong lòng.

Trong thâm tâm, Khương Thu Mộc bỗng thấy không đành lòng: “Cô ấy đang ở Úc.”

Cố Vũ Tùng phản ứng lại, bỗng mừng rỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK