Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 414

Tống Mỹ Như là người đầu tiên hồi phục tinh thần lại.

Trên mặt cô ta hiện lên vẻ mừng thầm ác độc.

Tới đúng lúc lắm, như vậy thì không cần cô ta hao phí tâm tư để làm cho anh biết nữa.

Tống Mỹ Như vội vàng tiến lên một bước: “Anh… anh Tưởng, những lời Tống Hân Nghiên cùng Khương Thu Mộc vừa nói anh đều nghe được đúng không? Cô ta chính miệng thừa nhận rồi, lúc trước cô ta chủ động quyến rũ anh chính là vì tưởng nhầm anh là cậu trẻ của Hoắc Tấn Trung. Cô ta vốn dĩ không yêu anh, sở dĩ cô ta kết hôn với anh chỉ là vì muốn lợi dụng anh để trả thù em cùng với Hoắc Tấn Trung thôi. Ai ngờ lại quyến rũ sai người…”

“Tưởng Tử Hàn, anh nghe em nói đã…”

Trong lòng Tống Hân Nghiên không hiểu sao lại vô cùng hoảng sợ, vô thức giải thích: “Tuy lúc trước mục đích em chủ động tán tỉnh anh là không trong sáng, nhưng về sau, trong lúc ở chung với nhau, em thật sự bị anh hấp dẫn, muốn ở bên anh.”

Tống Mỹ Như cướp lời: “Đó là bởi vì cô biết anh Tưởng không phải hạng người vô danh.”

Tuy cô ta không biết rõ về thân phận của Tưởng Tử Hàn, nhưng người có thể được làm hội trưởng của hội thương mại thì cũng không phải nhân vật đơn giản gì. Càng không cần phải nói công tử số một Hải Thành Cố Vũ Tùng còn kính cẩn với anh, sai gì làm nấy.

“Anh ấy có thế lực như vậy, nếu không phải thân phận của anh ấy có chỗ đáng cho cô lợi dụng thì cô sẽ chẳng liếc nhìn anh ấy lấy một cái.”

“Cô câm miệng lại!” Tống Hân Nghiên tức giận trừng mắt quát Tống Mỹ Như.

“Người nên câm miệng chính là cô đấy.” Giọng của Tưởng Tử Hàn bình tĩnh như nước lặng, bước vào phòng bệnh.

Cố Vũ Tùng vỗ trán: “Má! Lại là chuyện quái quỷ gì nữa đây…”

Đưa mắt ra hiệu cho Chúc Minh Đức, hai người cùng nhau đi vào phòng bệnh.

Chúc Minh Đức đi thẳng đến chỗ Tống Mỹ Như, hoàn toàn không cho cô ta thời gian phản ứng: “Cô Tống à, đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài.”

“Tôi không…”

Lời còn chưa nói xong đã bị Chúc Minh Đức mạnh mẽ che miệng kéo đi.

Cố Vũ Tùng đi đến trước mặt Tống Hân Nghiên cùng Khương Thu Mộc.

Mặt anh ta không cảm xúc nhìn vào mắt Tống Hân Nghiên rồi hất hất đầu với Khương Thu Mộc: “Đây là chuyện giữa vợ chồng bọn họ, một người ngoài như cô tốt nhất là đừng nên can thiệp vào.”

Khương Thu Mộc sợ Tưởng Tử Hàn mất khống chế, Tống Hân Nghiên phải chịu thiệt.

Tuy cô ấy bị dọa không nhẹ, nhưng trái tim lo lắng cho Tống Hân Nghiên đã chiến thắng sự sợ hãi.

Khương Thu Mộc làm như không nhìn thấy Cố Vũ Tùng, lướt qua anh ta nhìn về phía Tưởng Tử Hàn, vội vàng mở miệng giải thích: “Anh Tưởng, việc này thật ra là có hiểu lầm. Mọi chuyện hoàn toàn không phải như Tống Mỹ Như nói đâu. Hân Nghiên…”

“Đi ra ngoài!” Tưởng Tử Hàn lạnh giọng hạ lệnh.

“Anh…” Khương Thu Mộc sợ đến run rẩy, còn đang định nói gì đó.

Cố Vũ Tùng đã mất kiên nhẫn nắm lấy cánh tay của Khương Thu Mộc đưa cô ấy ra ngoài: “Đi thôi, việc của bọn họ, cô không giải quyết được đâu.”

Người ngoài đều bị cưỡng ép đưa đi hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK