Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 640

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô, lửa giận trong lòng lại trào lên: “Sắc mặt em không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì à?”

Vừa rồi cô sẽ không… sẽ không tư tình với người đàn ông khác đấy chứ?

Vẻ mặt có sự khác thường rõ rệt.

Tống Hân Nghiên cảm thấy như bị cọc cắm vào sống lưng, cô cứng đơ người đến mức khó thở.

Cô né tránh ánh mắt của anh ta, đáp lại bằng giọng nói hơi khàn: “Đúng là đã xảy ra chuyện, nhưng em tự giải quyết được rồi.”

Bàn tay đặt dưới bàn của Dạ Vũ Đình lại siết chặt khăn trải.

Cô ngồi thẳng tắp, đầu hơi cụp xuống, chiếc cổ thon gầy với độ cong tuyệt đẹp.

Dạ Vũ Đình chợt cảm thấy mình có một nỗi kích động muốn bẻ gãy chiếc cổ đó của cô!

Tống Hân Nghiên lơ đãng không phát giác sự khác thường của Dạ Vũ Đình, cô mệt mỏi nói tiếp: “Chỉ là chuyện này có thể làm liên lụy đến anh và nhà họ Dạ…”

Sắc mặt Dạ Vũ Đình lạnh đi, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như trước: “Mẹ anh làm khó dễ em à?”

“Không phải.” Tống Hân Nghiên vội lắc đầu.

Cô ngẩng đầu, đối diện với người đàn ông tuấn tú và ấm áp trước mặt, ánh mắt dịu dàng ấy đang bao lấy cô.

Tống Hân Nghiên cảm thấy khó xử và áy náy, xấu hổ đến mức hận không thể tìm thấy một kẽ hở để trốn mình trong đó.

Cô khó khăn mở lời: “Dạ Vũ Đình, xin lỗi, em…”

Lời đã đến bên môi, cô lại lần nữa tránh đi ánh mắt anh ta, mệt mỏi nói: “Hiện tại em chưa xác định được cho nên không muốn nói bừa… Anh cho em thêm chút thời gian đi, em…”

“Không biết nên nói như nào à?”

Tống Hân Nghiên im lặng.

Người đàn ông mỉm cười nho nhã: “Không biết nói như thế nào thì đừng nói, chờ khi nào em muốn nói thì hẵng nói với anh. Hân Nghiên, anh tin tưởng thái độ làm người của em. Bất kể là ai, nếu người đó dám làm khó dễ em, anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho người đó đâu!”

Khi câu cuối cùng được thốt ra còn chứa cả sát khí và sự tàn nhẫn.

Tống Hân Nghiên có chuyện trong lòng nên không mảy may nhận ra được điều đó.

Cô gượng cười: “Có lời này của anh là được rồi. Em sẽ tự giải quyết trước, đến khi nào thật sự không giải quyết… em sẽ tìm anh.

Nói thì là như vậy, nhưng cô biết dù cô không giải quyết được thì cũng không thể nhờ Dạ Vũ Đình giúp đỡ.

Cô nói với anh ta chỉ để nhắc nhở anh ta thôi.

Tiếp theo, có lẽ người đó sẽ động đến gia đình anh ta.

Đối với Dạ Vũ Đình… Tuy cô chưa từng rung động với anh ta, nhưng nếu đã đồng ý ở bên anh ta rồi, dù không khống chế được con tim thì cô cũng có thể kiểm soát được cơ thể mình.

Nhưng hiện tại…

Ngồi chung bàn với anh ta, cô cảm thấy hít thở không thông.

Bản thân cô hoàn toàn không xứng với vầng trăng sáng trên bầu trời như Dạ Vũ Đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK