Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 244

Tống Hân Nghiên giữ chặt miếng bông cầm máu, lo lắng hỏi: “Cô y tá, như vậy có đủ không? Hay là lấy thêm một chút nữa đi, sức khỏe tôi rất tốt, lấy nhiều một chút cũng không sao đâu.”

Tưởng Tử Hàn đẩy cửa bước vào, vừa hay nghe thấy cô nói vậy, sắc mặt lập tức sa sầm như mây đen trời giông.

“Em nghĩ lấy máu là gì thế? Ăn cơm chắc? Lấy bao nhiêu thì con bé có thể dùng bấy nhiêu sao?”

“Là em lo không đủ, nếu lấy lần nữa thì không phải bị đau hai lần sao?”

Tống Hân Nghiên khẽ lẩm bẩm vài câu rồi lại hỏi: “Đúng rồi, sao anh lại đến đây? Minh Trúc sao rồi?”

Tưởng Tử Hàn không quan tâm đến cô, lấy điện thoại ra trước rồi gọi đi: “Lập tức đưa ít đồ ăn bổ máu tới bệnh viện.”

Sau khi cúp điện thoại, anh mới nói: “Con bé không sao, chỉ là nhóm máu đặc biệt, mất máu hơi nhiều nên không tránh khỏi căng thẳng.”

Tống Hân Nghiên thở phào một hơi: “Vậy thì tốt. Anh mau về đi, hôm nay con bé bị thương lại sợ hãi, đợi lát nữa tỉnh dậy, nếu không thấy anh đâu nhất định sẽ vừa tủi thân vừa lo sợ đấy.”

Tưởng Tử Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ hơi lạnh sau khi lấy máu xong của cô: “Tống Hân Nghiên, cảm ơn em.”

Tống Hân Nghiên nháy mắt tinh nghịch rồi cười: “Hiếm khi thấy anh cảm ơn người khác một cách nghiêm túc như vậy đấy. Anh Tưởng à, anh thay đổi rồi đó nha.”

Cô thật sự không quen nổi với một Tưởng Tử Hàn không dạy dỗ người khác, không nói những lời cay độc thế này.

Cô rút tay ra, đẩy anh đi: “Anh mau về đi, Minh Trúc sắp tỉnh lại rồi đấy.”

Bên trong phòng bệnh VIP.

Sau khi được truyền máu, khuôn mặt nhỏ của Tống Minh Trúc đã lấy lại vẻ hồng hào, đang ngủ rất ngoan.

Tống Hân Nghiên lấy nước nóng, cẩn thận lau sạch vết máu còn sót lại trên trán của cô bé.

Cố Vũ Tùng bước vào, mỉm cười nói: “Chị dâu càng ngày càng có vẻ của một người vợ hiền mẹ đảm rồi đấy.”

Tống Hân Nghiên tự hào nói: “Nhà ai có một đứa bé đáng yêu như vậy thì cũng thế này thôi.”

Cố Vũ Tùng gật đầu: “Hoặc có thể đây chính là ý trời. Có câu nói gì ấy nhỉ, không phải người một nhà không vào chung một cửa. Chị với con bé hợp nhau như vậy, lại tình cờ đều có nhóm máu RH-, đây nhất định là duyên phận rồi.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, mỉm cười áy náy: “Lần trước cũng vì tôi mà hại con bé phải nằm viện khổ sở, lần này tôi có thể giúp được chút việc thì trong lòng cũng coi như được an ủi một ít.”

Tưởng Tử Hàn dựa vào trước cửa sổ, đứng ngược sáng nhìn cô gái nhỏ đang ở cạnh giường bệnh.

Lúc cô nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền trên má như trân châu, lấp lánh trên khuôn mặt nhỏ trắng sứ, vô cùng thu hút ánh nhìn.

Tưởng Minh Trúc đang nằm trên giường bệnh, không biết nằm mơ thấy cái gì mà nói mớ vài câu, chiếc miệng nhỏ hơi hé ra.

Chiếc miệng nhỏ hơi hé làm khuôn mặt đáng yêu của cô bé cũng để lộ ra hai lúm đồng tiền y như hai hạt trân châu.

Đứng từ xa nhìn lại, cả hành động lẫn thần thái của hai người bọn họ đều giống nhau một cách bất ngờ.

Có thứ gì đó nổ đoàng một tiếng, lóe lên trong đầu Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn lập tức đứng thẳng người dậy: “Cố Vũ Tùng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK