“Con...”
Lâm Tịnh Thi hoàn toàn sững sờ, nước mắt không ngừng lăn nơi đáy mắt.
Con trai út mà bà ta yêu thương nhất lại vì cái đồ đê tiện Tống Hân Nghiên mà cắt đứt quan hệ với gia đình ư?
“Mẹ!” Dạ Như Tuyết bị ánh mắt ban nãy của anh ba nhà mình khiến cho da đầu tê dại.
Cô ta vội vàng kéo lấy mẹ: “Anh...!anh ba mệt rồi, chúng, chúng ta đi trước đi ạ.”
Không cho Lâm Tịnh Thi thời gian phản ứng, cô ta lập tức kéo mẹ chạy ra ngoài cửa.
Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Dạ Vũ Đình và Dạ Nhất.
Dạ Nhất thu lại đống giấy tờ và ảnh ở khắp phòng.
Dạ Vũ Đình nhìn ảnh trong tay với vẻ mặt vô cảm, rồi lại nhìn trên lầu im lặng không tiếng động, dần dần vo bức ảnh lại thành một nắm.
Tống Hân Nghiên, đây là cơ hội cuối cùng của em!
Mong rằng những lời em nói là thật lòng, nói được làm được!
...
Trên tầng.
Tống Hân Nghiên vừa bước vào phòng, lớp ngụy trang khắp người bỗng chốc tan tành.
Cô đi vào phòng tắm, rửa sạch hết mệt mỏi trên người.
Trên gương đầy hơi nước in lên khuôn mặt mơ hồ, Tống Hân Nghiên sững sờ, vươn tay lau sạch hơi nước.
Người phụ nữ trong gương đẹp như tranh vẽ, khuôn mặt bình tĩnh xen lẫn nét mệt mỏi khó nhận ra.
Tống Hân Nghiên im lặng hồi lâu mới khẽ nói với bản thân ở trong gương: “Tống Hân Nghiên, tất cả những chuyện quá khứ đã được lật sang trang mới rồi, sau này mày chính là Tống – bất khuất – Hân Nghiên không thể đánh bại, cố lên!”
Làm động tác cố lên, mặc đồ ngủ bước ra ngoài với vẻ tràn đầy khí thế.
Ngày hôm sau, Tống Hân Nghiên tới PL nộp đơn từ chức.
Sau khi John biết được cô muốn từ chức, tuy rằng thấy bất ngờ nhưng lại cảm thấy rất có lý.
Dù sao thì màn cầu hôn đó của cậu ba nhà họ Dạ cũng đã lên hot search.
Đơn từ chức của Tống Hân Nghiên vốn không cần thông qua John.
Nhưng thân phận của cô đặc biệt, có năng lực lại vừa có đóng góp.
Chu Cao Tuấn và Đường Vũ Diệp đều muốn giữ người nhưng cũng biết mình không giữ được, bèn dẫn cả người lẫn đơn tới văn phòng tổng giám đốc.
Hai người đều háo hức mong đợi John có thể khiến Tống Hân Nghiên từ bỏ suy nghĩ này.
Ông chủ lai mấy dòng máu này nhìn Tống Hân Nghiên chăm chú: “Quyết định rồi à? Hiếm lắm mới gặp được nhân viên khiến tôi hài lòng, nói thật, tôi luyến tiếc cô.”
“Quyết định rồi ạ.”
Tống Hân Nghiên gật đầu, khom lưng chào anh ta: “Thời gian này, cảm ơn anh và mọi người trong công ty đã chăm sóc.
Không thể tiếp tục ở lại đây làm việc, tôi rất lấy làm tiếc nuối.”
John xua tay, thoải mái kí tên lên đơn từ chức: “Vẫn là do sức quyến rũ của tôi không đủ.
Nhưng mà chúc phúc cho cô, nhân viên của tôi, hy vọng con đường tương lai của cô được thuận lợi.”
“Cảm ơn anh John.”
Tống Hân Nghiên nhận lại đơn từ chức, chớp mắt cười nói: “Tuy rằng sau này không thể làm đồng nghiệp, nhưng lại có thể làm cùng ngành, sau này vẫn mong nhận được lời khuyên.”
John phá lên cười dựa vào ghế của ông chủ, nói đùa rằng: “Hân Nghiên thân mến, cô nói như vậy khiến tôi thấy có áp lực rất lớn đấy.
Được một người cùng ngành có năng lực xuất chúng như cô nhớ tới, tôi chẳng hề vui vẻ chút nào, lúc nào cũng có cảm giác nguy hiểm sẽ bị cô giải quyết vậy.”
Nói đùa thì nói đùa, nói đùa xong là xong.
John tự mình gọi điện cho phòng nhân sự và tài chính, bảo bọn họ lập tức xử lý việc từ chức của Tống Hân Nghiên.
Không lâu sau cửa văn phòng đã được gõ vang.
Chu Cao Tuấn và Đường Vũ Diệp tự mình cầm một phong bì bằng giấy kraft đi vào.
“Hân Nghiên, lương của cô đây.” Đường Vũ Diệp luyến tiếc đưa phong bì giấy kraft qua.
Thậm chí Tống Hân Nghiên còn chưa vượt qua kì thực tập thì đã rời đi rồi, theo lý mà nói sẽ không được trả lương.
Nhưng nếu như John đã mở lời, lại là Đường Vũ Diệp tự mình đem tới, thì cô sẽ không từ chối nữa.
Cô nhận lấy, tỏ ý xin lỗi: “Giám đốc Chu, phó giám đốc Đường, cảm ơn sự quan tâm của hai người trong suốt thời gian qua.
Cho dù sau này tôi không còn làm việc ở PL nữa, nhưng hai người vẫn là tiền bối, là bạn của tôi.”
Đường Vũ Diệp haiz một tiếng, cúi người ôm lấy cô: “Có thời gian thì thường xuyên liên hệ nhé.”
“Được.”
Tống Hân Nghiên xoay người định đi.
“Đợi đã.” John gọi cô lại.
Anh ta đứng dậy khỏi ghế ông chủ, đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên: “Cầm theo cả cái này đi.”
Là dự án mới của cô.
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên một lát, đẩy kế hoạch dự án lại: “Anh John, tôi không thể đem cái này đi được.
Tuy rằng dự án là của tôi, nhưng nó là tôi làm cho PL.
Nó thuộc về công ty.”
John nhún vai bất đắc dĩ: “Thế thì đã sao? Dự án này ngoài cô ra, người khác cũng chẳng thể tiếp quản được.”
Tống Hân Nghiên suy nghĩ, tuy rằng kế hoạch này đã hoàn thiện nhưng chưa chắc người khác đã hiểu được các công thức phân tử được giản lược đi và cách dùng từ đặc biệt của cô.
Cô ngượng ngùng đỏ mặt, chân thành đề nghị: “Vậy thì...!đợi sau khi công ty của tôi thành lập, hai công ty chúng ta cùng nhau hợp tác dự án này nhé?”
Đôi mắt xanh của John sáng lên, lập tức quyết định: “Cứ quyết định như thế đi.”
Tống Hân Nghiên trở về biệt thự Lộc Hồ với tâm trạng vui vẻ.
Công ty mới còn còn chưa mở đã nhận được hợp đồng đầu tiên, đây chắc chắn là một chuyện vui mừng.
Sau khi Dạ Vũ Đình biết được thì không ngừng khen Tống Hân Nghiên giỏi giang, đưa cô đi xem tiến độ của công ty mới ngay ngày hôm đó.
Công ty mới còn đang trong giai đoạn đầu chuẩn bị, khắp nơi đều có phế liệu sau khi lắp đặt, cùng với bóng dáng của đội tiên phong đã bắt đầu sắp xếp.
Dạ Vũ Đình nắm lấy tay Tống Hân Nghiên, đưa tài liệu liên quan về công ty mới cho cô: “Ở đây có em trông coi là anh có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Em vừa rời khỏi PL, cũng đừng để mệt quá, nhân lúc công ty vẫn còn trong quá trình chuẩn bị, vừa khéo có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
“Không cần đâu.”
Tống Hân Nghiên ôm tài liệu kiểm tra đối chiếu khắp nói, đánh giá công ty mới: “Em muốn làm cho mọi ngóc ngách ở đây đều để lại dấu ấn và mồ hôi khi em tự mình tham gia vào.
Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ tự mình tham gia vào mọi việc lớn nhỏ.”
Dạ Vũ Đình cười nói: “Được, nghe theo em.
Chỉ cần đừng để bản thân mệt mỏi thì thế nào cũng được.”
...
Tưởng Thị.
Chúc Minh Đức cầm ipad báo cáo xong lịch trình tiếp theo của Tưởng Tử Hàn, cuối cùng mới nói: “Có tin từ bên PL, cô Tống đã chính thức từ chức khỏi PL, vậy những hợp tác sắp tới của chúng ta...”
“Tạm hoãn.” Tưởng Tử Hàn nói mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Chúc Minh Đức thoáng do dự: “Làm vậy có rõ ràng quá không ạ?”
Tưởng Tử Hàn ném giấy tờ đã ký xong đi, ngẩng đầu cười khẩy: “Cậu nghĩ cái đám cùng ăn cơm đêm đó đều là đồ ngốc hết sao? Cậu không làm vậy thì bọn họ sẽ không nghĩ nhiều à?”
Chúc Minh Đức không thể phản bác.
Nghĩ rồi, anh ta to gan nhắc: “Nếu như anh thực sự muốn bảo vệ cô Tống thì không nên đẩy cô ấy trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.
Chuyện ngày hôm đó quá rõ ràng...”
“Cộp!” Một tiếng khẽ vang.
Ngón tay thon dài của Tưởng Tử Hàn mất kiên nhẫn gõ lên mặt bàn.
Chúc Minh Đức lập tức nuốt những lời còn lại về.
Mặt mày Tưởng Tử Hàn lạnh lùng, mang theo giễu cợt và bất lực: “Bây giờ cô ấy hận không thể để tôi chết đi, cho dù tôi làm gì, làm như thế nào cũng đều vô dụng, có gì khác nhau đâu?”
Chúc Minh Đức lập tức không dám hó hé gì nữa, vội vàng cầm ipad hoang mang chạy trốn.
Tưởng Tử Hàn nhìn văn phòng trống không, nhếch mép cười giễu cợt.
Đang chuẩn bị tiếp tục làm việc thì điện thoại cá nhân chợt đổ chuông.
Anh cau mày lại: “Chuyện gì vậy.”
Là Mộ Kiều Dung gọi điện tới.
Bà ta nhắc nhở con trai: “Ngày 18 tháng 10 sinh nhật Minh Trúc là ngày tốt thích hợp cưới gả, con và Thu Khánh đi đăng ký kết hôn đi.
Mẹ đã hẹn người cho con rồi, tới lúc đó gặp mặt ở cửa ủy ban là được.”
Tưởng Tử Hàn bực bội cau mày lại, vô thức muốn từ chối.
Nhưng chợt nhớ tới lời Chúc Minh Đức vừa mới nói ban nãy và video Dạ Vũ Đình cầu hôn Tống Hân Nghiên.
Anh nhắm mắt lại, bàn tay cầm điện thoại cũng dồn sức, lạnh nhạt đáp: “Con biết rồi.”
Sau đó lập tức cúp máy..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK