Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 298

Mắt Tống Hân Nghiên vừa sưng vừa đỏ, ánh mắt đầy lo lắng, không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh Dạ, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, cũng rất xin lỗi vì đã làm phiền anh. Nhưng anh có thể bảo tài xế nhà anh lái nhanh hơn không?”

“Dạ Nhất.”

Dạ Vũ Đình nói dửng dưng.

Chiếc xe tăng tốc cái vèo, tựa như ngôi sao vụt bay qua.

Tống Hân Nghiên ngả mạnh ra phía sau theo quán tính, vừa đập lưng vào thì cảm giác hoa mắt chóng mặt mới hết đã lại cùng nhau ập đến.

Cô phải hít sâu một hơi mới dần tỉnh táo lại được.

Dạ Vũ Đình liếc nhìn vết đánh trên mặt Tống Hân Nghiên: “Xin hỏi một câu không phải phép, cô Tống đang gặp phải rắc rối gì vậy? Con gái là phái yếu, nên học cách bảo vệ mình. Nếu gặp phải chuyện không thể giải quyết được thì đừng quan tâm mặt mũi gì hết, nên gọi cho cảnh sát hoặc tìm trợ giúp từ bên ngoài. Mặc dù tôi không có bản lĩnh gì nhưng những năm qua thấy rất nhiều chuyện ép buộc như thế này, nên cũng gọi là có chút kinh nghiệm. Nếu như có thể giúp được thì xin cô Tống cứ nói.”

Tống Hân Nghiên sững sờ.

Chẳng lẽ Dạ Vũ Đình nghĩ rằng mình bị bạo lực gia đình?

Cô vừa xấu hổ lại vừa cảm thấy ấm lòng trước người đàn ông lạnh lùng xa lạ này.

“Anh Dạ hiểu lầm rồi… Là bạn của tôi xảy ra chút chuyện. Cô ấy bị người ta đưa đi, tôi…”

Tống Hân Nghiên nghĩ đến lời bọn bắt cóc, không dám làm to chuyện lên, định nói qua loa lấy lệ vài câu thôi, ai ngờ Dạ Vũ Đình lại vô cùng nhạy cảm.

“Bắt cóc sao?”

Tống Hân Nghiên: “…”

“Bọn chúng đánh cô bị thương, rồi để cho cô về báo tin, đòi tiền chuộc hay đưa ra yêu cầu gì khác? Không cho phép cô báo cảnh sát, nếu không sẽ giết con tin sao? Đối phương là kẻ thù hay người quen, cô có biết không?”

Người này quá thông minh, giấu diếm chẳng có ý nghĩa gì.

Tống Hân Nghiên kể lại ngắn gọn tình huống xảy ra.

Dạ Vũ Đình nghe xong, phân tích lợi hại đủ điều rồi quả quyết đề nghị: “Báo cảnh sát thôi. Cô càng sợ ném chuột vỡ bình thì bạn cô sẽ càng nguy hiểm hơn. Ở đây tôi có một vài mối liên hệ, có thể giúp cô tìm người trước.”

Tống Hân Nghiên cắn răng, gật đầu. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Dạ Vũ Đình thay Tống Hân Nghiên báo cảnh sát, rồi dặn dò tài xế: “Dạ Nhất, cậu mau sắp xếp người đi kiểm tra camera khu chung cư nơi cô Tống nhắc đến và cả những dấu vết để lại dọc đường nữa.”

“Vâng.”

Nhà họ Khương.

Tống Hân Nghiên đã nói chuyện Khương Thu Mộc bị bắt cóc cho ba mẹ của cô ấy là Khương Chí Dũng và Cao Nhã Bội.

Cô sốt sắng hỏi: “Chú Khương, dì Cao, hai người có từng đắc tội với ai không? Kẻ thù hay người làm ăn nào đó chẳng hạn?”

“Ôi…”

Mẹ Khương là Cao Nhã Bội gục xuống khóc, hai chân nhũn ra, ngồi sụp xuống đất.

Ba Khương là Khương Chí Dũng như già đi mấy chục tuổi chỉ trong nháy mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK