Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 545

Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, hất tay Tưởng Dĩ Bình ra.

Nhưng không đợi anh lên tiếng thì đã nghe Tưởng Diệc Sâm vội vàng nói: “Chú hai, chú đừng kích động, Tử Hàn đã đồng ý rồi. Cháu với em hai sẽ trông chừng nó để nó thực hiện lời hứa. Chú đừng xen vào những chuyện này nữa, yên tâm dưỡng bệnh, phối hợp với điều trị của bác sĩ…”

“Tốt… tốt lắm…”

Tưởng Khải Chính mỉm cười nói liền tù tì hai câu. Vừa dứt lời, ông ta phun thẳng một ngụm máu lên bộ đồ vô khuẩn trên người Tưởng Diệc Sâm.

Cùng lúc đó, màn hình điện tâm đồ vang lên âm thanh “tích tích” chói tai.

Bác sĩ và y tá xông tới.

Hai anh em Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Dĩ Bình bị người ta đẩy sang một bên.

Tưởng Tử Hàn đứng bên cạnh vẫn không nhúc nhích.

Bác sĩ phát hiện cảm xúc của anh không tốt lắm nên không dám khuyên anh tham gia cấp cứu.

Những người không liên quan nhanh chóng bị y tá mời ra ngoài.

Bên ngoài phòng bệnh.

Tưởng Tử Hàn cởi bộ đồ vô khuẩn ra, kéo khẩu trang xuống, khuôn mặt vốn điển trai lạnh lùng nay lại càng lạnh lùng hơn, sắc mặt u tối.

Tưởng Dĩ Bình nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt băng giá: “Nhà họ Sở và nhà họ Tưởng là quan hệ thân thiết nhiều đời, Sở Thu Khánh lại là thục nữ nhà quyền quý mà biết bao con em thế gia ở thủ đô đều muốn cưới. Sống chết trước mắt nhưng ba vẫn lo lắng cho hôn nhân của mày, cưới một cô gái một lòng một dạ với mày khó đến vậy sao?”

Tưởng Diệc Sâm an ủi vỗ vai Tưởng Dĩ Bình, nhưng lúc nói lại quay đầu nói với Tưởng Tử Hàn.

“Ba nói em ba tìm phụ nữ ở Hải Thành à? Phụ nữ ở phố nhỏ, chơi đùa còn được, chứ đưa về nhà thì có hơi quá rồi. Ba muốn tốt cho cậu thôi, em hai muốn được quan tâm như vậy còn không được đấy. Em ba, cậu biết chừng mực chút đi.”

Sắc mặt của Tưởng Dĩ Bình nhăn nhó không thôi, chợt hất tay Tưởng Diệc Sâm ra, tức giận nói: “Ai muốn quan tâm như thế chứ?”

“Rồi rồi rồi, em không muốn em không muốn, em chỉ ngưỡng mộ thôi.” Tưởng Diệc Sâm khuyên qua loa.

“Em thèm vào mà ngưỡng mộ!”

Tưởng Dĩ Bình cắn răng phủ nhận.

Ba vẫn đang cấp cứu ở bên trong, anh ta đè lại sự phẫn nộ cùng cực trong lòng, trừng mắt nhìn Tưởng Tử Hàn: “Nếu như ba có mệnh hệ gì, trách nhiệm do cậu hết đấy!”

Tưởng Tử Hàn làm như không nghe thấy lời hai người trước mặt đang nói, chỉ có câu cuối cùng là nghe lọt.

Ánh mắt anh lạnh lùng: “Tôi nói rồi, ông ta sẽ không sao đâu!”

“Ba ơi.”

Lời của Tưởng Tử Hàn vừa dứt, phía cuối hành lang vang lên một giọng nói non nớt giòn tan.

Một bóng người be bé chạy như bay từ cuối hành lang tới.

“Minh Triết, chậm chút thôi con, đừng để ngã…”

Phía sau thằng bé, mẹ của Tưởng Diệc Sâm, bác gái cả của Tưởng Tử Hàn Tạ Mỹ Lâm đuổi theo thở hổn hển.

Đứa bé chạy qua giữa Tưởng Tử Hàn và Tưởng Dĩ Bình, bổ nhào vào lòng của Tưởng Diệc Sâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK