Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 248

Anh ta dừng lại một chút rồi mới dè dặt thăm dò: “Nhưng mà tôi không hiểu lắm, vì sao phải giấu anh Hàn chuyện Tống Hân Nghiên chính là mẹ ruột của Tưởng Minh Trúc? Mặc dù nhà họ Tống ở Hải Thành cũng có chút thành tựu nhưng nói cho cùng cũng không đến đâu. Tống Hân Nghiên cũng không phải là con ruột của nhà họ Tống, càng không có chút bối cảnh nào. Chuyện cô ấy là mẹ ruột của Minh Trúc bị lộ ra ngoài, đứng từ phương diện nào cũng chỉ có lợi chứ không có hại cho anh hay cho nhà họ Tưởng, vì sao anh… Chẳng lẽ ngay từ trước anh Sâm đã biết Tống Hân Nghiên sinh Minh Trúc cho anh Hàn?”

Tưởng Diệc Sâm đang thờ ơ khẽ ngửi mùi thơm từ điếu thuốc: “Chuyện này cậu không cần biết.”

“Cũng đúng, dù sao đây cũng là chuyện trong nhà của nhà họ Tưởng.”

Cố Vũ Tùng cười tự giễu, nhìn về phía Tưởng Diệc Sâm: “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi phản bội anh em của mình, chuyện anh muốn tôi che giấu, tôi đã làm đúng theo yêu cầu của anh rồi, bây giờ có phải là anh có thể buông tha cho người nhà của tôi rồi không?”

“Đương nhiên rồi.” Khóe miệng Tưởng Diệc Sâm nở một nụ cười lạnh lùng âm hiểm: “Tôi cũng không muốn làm kẻ thù của nhà họ Cố các cậu, dù sao nhiều hơn một người bạn cũng tốt hơn việc có thêm một kẻ thù. Chỉ là…”

Anh ta cúi người, chống tay vào chân, nhìn Cố Vũ Tùng chằm chằm: “Tôi không tin cái miệng này của cậu lắm.”

Mặt Cố Vũ Tùng biến sắc, bỗng vùng lên giãy dụa: “Anh muốn làm…”

Còn chưa nói hết câu, một tên vệ sĩ đứng đằng sau anh ta nhận được ánh mắt ra hiệu của Tưởng Diệc Sâm bèn lập tức hành động, đá một cái vào lưng của anh ta.

Cố Vũ Tùng ngã nằm rạp xuống đất.

Vệ sĩ ấn chặt anh ta, cưỡng chế để tiêm cho anh ta một mũi thuốc.

Đôi mắt Cố Vũ Tùng như nứt ra, sức lực trong người lập tức bị rút sạch, không thể giằng co được nữa.

Anh ta phẫn uất trừng mắt nhìn Tưởng Diệc Sâm hai giây mới không cam lòng nhắm mắt lại.

Tưởng Diệc Sâm bật cười: “Cũng cứng rắn lắm.”

Anh em của Tưởng Tử Hàn, người nào người nấy đều rất trung thành.

Nếu anh ta không thể ly gián được anh em của Tưởng Tử Hàn thì chỉ còn cách khống chế thôi!

Tên vệ sĩ dùng chân đá vào người Cố Vũ Tùng.

Cố Vũ Tùng đang nằm dưới đất, không có chút phản ứng nào.

Vệ sĩ hỏi: “Cậu chủ, giờ xử lý thế nào đây? Cứ thả anh ta đi như vậy sao?”

Tưởng Diệc Sâm ngậm điếu thuốc ở miệng, châm lửa “tách” một tiếng châm lửa.

Trong làn khói mịt mù, anh ta cười mỉa đầy tàn độc: “Thả chứ, sao lại không thả? Thả hổ về rừng thì trò chơi mới càng thú vị hơn.”

Tưởng Diệc Sâm đá Cố Vũ Tùng đi: “Ném về đi.”

“Vâng!”

Bệnh viện Phổ Nhân.

Khoa Nhi, khu phòng bệnh VIP.

Mộ Kiều Dung nhận được tin liền vội vã chạy đến.

Tống Hân Nghiên đang cắt móng tay cho cô bé.

Nhìn thấy cô, Mộ Kiều Dung tức giận, bước vào không nói lời nào, cứ thế bước tới kéo cô ra.

Tống Hân Nghiên bị kéo bất ngờ, loạng choạng một lúc mới đứng vững được.

Tưởng Minh Trúc cau mày không vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK