Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu - Vân Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 330

Tưởng Tử Hàn cau mày: “Sao cô còn ở đây?”

Nụ cười trên mặt Sở Thu Khánh cứng lại: “Nhiều năm rồi mấy người chúng ta không gặp, hiếm lắm mới tụ tập…”

Tưởng Tử Hàn mất kiên nhẫn: “Mấy người bọn họ ngồi với nhau nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng đâu. Cô là con gái, tham dự vào thì không hay lắm. Với lại, một cô gái ở chung với mấy thằng đàn ông bọn tôi trong tình huống này cũng không hợp. Hay tôi gọi người mở một phòng khác cho cô ngâm nước nóng, hoặc là cô về trước đi. Bọn họ còn ở lại đây một thời gian nữa, nếu thật sự muốn tụ tập thì kiểu gì cũng có dịp.”

Sở Thu Khánh âm thầm siết chặt nắm tay.

“Phì!”

Cố Vũ Tùng phì cười.

Chắc chỉ có trước mặt Tống Hân Nghiên thì thuộc tính đầu gỗ của anh Hàn mới có khác biệt thôi.

Lục Minh Hạo cũng nhịn cười vô cùng vất vả: “Thu Khánh, chắc không phải em vẫn chưa chịu từ bỏ lão Tưởng đấy chứ?”

Sở Thu Khánh chật vật khó xử.

Cô ta kìm nén cơn oán hận ngập trời, kiêu ngạo nghênh cằm: “Em thừa nhận đúng là em thích anh Hàn thật. Nhưng Sở Thu Khánh em cũng không phải kiểu người đắm chìm đến mức biết người ta không thích mình còn cố dấn lên cho người ta ghét. Cứ chờ đi, chồng tương lai của em nhất định sẽ xuất sắc hơn tất cả các anh.”

Để chứng minh bản thân đã thật sự từ bỏ, Sở Thu Khánh lại quay sang Tưởng Tử Hàn, hào phóng nói: “Tốt xấu gì cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, khi nào anh dẫn chị dâu về thủ đô tổ chức đám cưới thì nói trước với em một tiếng. Em sẽ tài trợ trang sức cho đám cưới của hai người. Coi như quà mừng của em đi.”

“Không cần.”

Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt từ chối: “Tôi sẽ tìm người đặt làm.”

“Sao lại không cần chứ? Cần! Nhất định cần!”

Lục Minh Hạo cà lơ phất phơ, duỗi tay đáp lên vai Tưởng Tử Hàn: “Lão Tưởng, anh không cần thì cũng phải nhận lấy tấm lòng của Thu Khánh chứ. Nếu không, sao Thu Khánh có thể tự chứng minh mình trong sạch, phơi bày lòng mình không có quỷ với chị dâu được!”

Hai mắt Sở Thu Khánh như muốn phun lửa, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Tên khốn Lục Minh Hạo này rõ ràng là cố ý!

Tưởng Tử Hàn nghe vậy, còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Nói cũng có lý.”

Sở Thu Khánh nở nụ cười cứng đờ, phải cắn chặt răng mới không để xấu mặt trước mọi người.

Công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Nghiên Mị.

Tống Hân Nghiên vừa mang hợp đồng trở lại công ty liền tập hợp các trưởng phòng kinh doanh, bộ phận sản xuất, bộ phận thu mua và hậu cần, mở họp khẩn cấp.

Cả đám người bận rộn tới tận khuya mới quyết định cho ra một lưu trình sản xuất hàng mới.

Liễu Hoài Thu cười trêu ghẹo: “Ngày cuối tuần của chúng tôi cứ vậy đi tong rồi. Tổng giám đốc Tống không định mời chúng tôi ăn một bữa cơm hay gì đó để bồi thường à?”

Tống Hân Nghiên liếc nhìn đồng hồ, đúng là đã khuya rồi.

Tất cả mọi người đều nhận thông báo về công ty tăng ca từ chiều, đến giờ đều chưa ăn tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK